Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1890


trước sau

Chương 1890

“Gian trá.” Tả Ngạn vừa nhìn đã biết, Cửu Hoàng thúc có thể làm ra một tay sắp đặt này, hoàn toàn phải cảm tạ hắn, nếu không phải là hắn cho Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần tranh thủ thời gian hơn nửa tháng, hai người này đừng nói là sắp xếp người đối phó với Cẩm Y Vệ, có thể ngủ một giấc thật ngon xem như là tốt rồi.

Bản thân mình giúp ân tình lớn như vậy, đối phương lại hẹp hòi muốn lấy dù nhảy về, thật sự chưa từng thấy người keo kiệt như vậy.

Tả Ngạn không đếm xỉa đến hai bên đang chiến đấu, xuyên qua vòng chiến đấu giống như âm hồn vậy, đi theo hướng ra khỏi thành, rất may mắn, ở đường cái lại có hai con ngựa, Tả Ngạn không chút nghĩ ngợi, lên ngựa rời đi…

Sau đó Tả Ngạn mới biết, đây là Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần cố ý để lại cho hắn, cho nên sẽ có hai con ngựa để giảm bớt phòng bị của hắn, liếc mắt nhìn thấy hai con ngựa, thì sẽ không cho rằng con ngựa này xuất hiện có vấn đề.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc… Tả Ngạn phóng ngựa phi nước đại, theo dấu chân ngựa đi về phía trước, không mảy may suy nghĩ bản thân mình đã rơi vào cái bẫy của Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần.

Lúc này, Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc ngấm ngầm mưu tính Tả Ngạn cũng không vui như trong tưởng tượng, bởi vì bọn họ gặp phải đối thủ rồi, mà người này rõ ràng là đã ở chỗ này chờ bọn họ từ rất sớm, cách đối phương trăm bước, Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần ghì chặt ngựa.

“Đông Lăng Vũ Cửu.” Người vừa tới mặc áo giáp, tay cầm đại đao, nếu như không phải khí tức âm u lạnh lẽo đó trên người, nhìn qua hoàn toàn giống như một Đại tướng quân.

“Trang Hàn, tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, không ngờ ngươi lại có thể đích thân ra tay.” Cửu Hoàng thúc nghe thấy giọng nói của đối phương mới biết đối phương là người nào.

Tuy nói mục đích của hắn chính là để dẫn Trang Hàn ra, nhưng tên này nhìn thấy đối phương vẫn vô cùng khiếp sợ, xem ra Tây Lăng Hoàng Thượng rất muốn bắt sống hắn.

“Ầm…” Trang Hàn nặng nề chấn đại đao trong tay trên mặt đất: “Ngay cả

Ảnh Tử Thành ngươi cũng có thể chém giết, lão phu sao lại dám coi thường, Cửu Hoàng thúc của Đông Lăng cũng không phải là người bình thường, lão phu ra tay cũng không tính là rơi thanh danh.”

Đây là điển hình của làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, Phượng Khương Trần không thú vị bĩu môi, tỏ vẻ không có một chút thiện cảm với Trang Hàn, đầu lĩnh của Cẩm Y Vệ quả nhiên không bình thường, da mặt cũng dày hơn người bình thường gấp mấy trăm lần.

Rõ ràng Cửu Hoàng thúc cũng không thích người này, nghe thấy lời này càng không có một chút thiện cảm nào với Trang Hàn, chậm rãi rút trường nhuyễn kiếm ở bên hông ra, chỉ vào Trang Hàn: “Nếu Trang đại nhân đã đến rồi, vậy thì ra tay đi.”

“Khẩu khí thật là lớn, tiểu tử thật cuồng vọng.” Toàn thân Trang Hàn đều được bọc trong áo giáp, không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ từ trong giọng nói của hắn có thể nghe được hắn rất khó chịu.

Nghĩ đến cũng đúng, Trang Hàn nổi danh rất sớm, là cao thủ số một số hai của Tây Lăng, tính tình xấc láo, hoành hành Tây Lăng, hắn không ngờ Cửu Hoàng thúc một tên tiểu bối lại dám không để hắn vào mắt.

Trang Hàn cũng không để ý đến đạo nghĩa giang hồ, trên thực tế bọn họ đều là người trên quan trường, không tồn tại đạo nghĩa giang hồ gì đó, chân Trang Hàn đã một cái, đá đại đao bên người lên, cầm đao xông đến Cửu Hoàng thúc.

Cửu Hoàng thúc đã sớm biết Trang Hàn người này thâm độc, có phòng bị từ sớm, trong chớp mắt Trang Hàn ra tay, Cửu Hoàng thúc thúc ngực tiến lên, nâng kiếm đánh nhau với Trang Hàn.

Ken két… Thanh nhuyễn kiếm nhỏ dài và đại đao của Trang Hàn chạm vào nhau, văng ra tia lửa liên tiếp, cổ tay Cửu Hoàng thúc khẽ động, nhuyễn kiếm đâm thẳng vào ngực Trang Hàn từ thanh đại đao trong tay Trang Hàn trượt xuống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện