Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 234


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 234

 

Nàng biết hôm nay mình không thích hợp đề phẫu thuật, nhưng thật đáng tiếc khi đối phương căn bản không cho nàng thời gian.

 

Đôi mắt không nhìn thấy được nhưng đôi tai đặc biệt nhạy cảm, và sự thay đổi cảm xúc của Phượng Khương Trần khiến Vương Cẩm Lăng thêm lo lắng.

 

“Khương Trần, ngươi đừng căng thẳng, trong lòng không nên có gánh nặng, ngươi đừng coi ta là Đại công tử của Vương gia, cứ coi ta là Vương Cẩm Lăng bình thường là được.

 

“Cẩm Lăng, từ xưa đến nay, chỉ có đại phu mới an ủi bệnh nhân, nào có bệnh nhân trái lại an ủi đại phu, hai người chúng ta cũng thật là ngược đời.”

 

Nàng khế nở nụ cười, Phượng Khương Trần cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

 

Vương Cẩm Lăng nói không sai, nàng không cần phải khẩn trương.

 

Đóng cửa lại, nơi này chính là phòng phẫu thuật của nàng, nàng chẳng qua chỉ là bác sĩ, náo loạn bên ngoài không liên quan gì đến nàng.

 

Phượng Khương Trần điều chỉnh cảm xúc của mình, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại các thao tác phẫu thuật ở kiếp trước, từ từ lấy lại cảm giác cầm dao.

 

Phượng Khương Trần nghiêm túc nói, “Được rồi, Cẩm Lăng, chúng ta bắt đầu thôi.”

 

“Được.” Vương Cẩm Lăng chắc chắn là một bệnh nhân hợp tác, nằm ở trên giường không nhúc nhích.

 

Phượng Khương Trần đi ra phòng ngoài và rửa tay sạch sẽ, sau khi đảm bảo rằng tất cả các đồ dùng đã được chuẩn bị và khử trùng kỹ càng, Phượng Khương Trần đeo khẩu trang và găng tay y tế vào.

 

Nhìn lên ánh đèn pha phía trên đỉnh đầu và bốn phía xung quanh mình, Phượng Khương Trần thầm cảm thấy may mắn vì hoàn cảnh bây giờ cũng khá tốt, nếu không cuộc phẫu thuật này thực sự không thể hoàn thành chỉ với một người được.

 

Tim Vương Cẩm Lăng đập thỉnh thịch, loại cảm giác mặc người chém

giết này thực sự rất kinh khủng, nhưng nghĩ đến ba ngày sau đôi mắt của hắn có thể hồi phục, hắn lại vô cùng kỳ vọng.

 

Vốn ban đầu hắn không ôm hy vọng, nhưng Phượng Khương Trần đã cho hắn hy vọng và khiến hắn mong chờ nó.

 

Thất vọng không đáng sợ, đáng sợ là cho ngươi hy vọng, rồi lại khiến ngươi tuyệt vọng, đó mới đích thực là đáng sợ.

 

Thân thể Vương Cẩm Lăng bắt giác cứng lại.

 

* Cẩm Lăng, thả lỏng người.” Phượng Khương Trần cầm thuốc gây mê, vỗ nhẹ vào cánh tay cứng nhắc của Vương Cẩm Lăng.

Khương Trần cảm giác mình sắp khóc nhưng rất nhanh sau đó nàng lại kiềm lại.

 

Nàng là bác sĩ, dành tình cảm cho bệnh nhân không phải là điều tốt.

 

Có người nói bác sĩ lạnh lùng, nhưng đó cũng là do hoàn cảnh ép buộc.

 

Họ cũng khóc khi lần đầu tiên nhìn thấy bệnh nhân chết trước mặt mình, khi họ thông báo với người nhà: * Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”, họ cũng tự trách mình và cảm thấy có lỗi.

 

Tuy nhiên, họ đã trở nên tê liệt hơn sau khi gặp qua nhiều sinh, lão, bệnh, tử. Nếu họ cảm thấy khổ sở mỗi khi gặp chuyện như vậy thì họ không cần cầm dao phẫu thuật làm gì.

 

Đặt giác mạc lên bàn mổ nhỏ, Phượng Khương Trần kích hoạt hệ thống trí năng một lần nữa để kiểm tra Vương Cẩm Lăng nhằm xác định liệu thuốc gây mê có hiệu quả hay không.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện