Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 511


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 511

 

“Đã tìm được một mảnh long mạch địa đồ rồi, những mảnh khác sẽ dễ dàng tìm ra được thôi.” Bộ Kinh Vân an ủi.

 

Hắn vẫn đang chờ Lam Cửu Khánh quân lâm thiên hạ, chiếu cáo thiên hạ phong mẫu thân hắn làm Nhất phẩm Hạo mệnh phu nhân, khiến cho lão bà bà trong phủ Trần Quốc Công phải gà bay trứng võ”.

 

(*) ý chỉ sự chê bai, phỉ báng sự ngu xuẩn, ngu dốt.

 

Tắt nhiên, chuyện này không thể vội.

 

Lam Cửu Khánh nhẹ gật đầu: “Đi thôi.”

 

Mặc kệ kết quả như thế nào, thu thập Cửu Châu long mạch địa đồ là việc y nhất định phải làm.

 

Hai người rất nhanh liền biến mắt trong màn đêm. Đến Tĩnh Nguyệt Viên, Tĩnh Nguyệt Viên này là nơi sinh sống của các bậc hậu bối ở Tây Lăng, được nhân dân Tây Lăng xây dựng trong hàng thập kỷ qua, hiện tại đây là nơi ở của Tây Lăng Thiên Lâm.

 

Bộ Kinh Vân phụ trách giải quyết và xử lý những người bên ngoài, còn Lam Cửu Khánh đã tìm được chuẩn xác gian phòng của Tây Lăng Thiên Lâm.

 

Lam Cửu Khánh đầy cửa vào, vốn tưởng Tây Lăng Thiên Lâm đang ngủ say nhưng hắn lại đột nhiên bật dậy khỏi giường, tay đè lên xà nhắn một cái: “Lam Cửu Khánh, ta biết ngươi chắc chắn sẽ đến, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.”

 

Mũi tên lông vũ từ bốn phương tám hướng bắn tới, Lam Cửu Khánh sắc mặt không đổi, thoắt ẩn thoắt hiện trong mưa tên.

 

“Đoàng đoàng đoàng.”

 

Lam Cửu Khánh tránh né từng mũi tên lông vũ, đi đến bên cạnh Tây Lăng Thiên Lâm: “Lâm thái tử, đắc tội.

 

Thanh kiếm dài lướt qua, ép Tây Lăng Thiên Lâm lùi lại, đúng lúc này mưa tên cũng dừng lại.

 

Tây Lăng Thiên Lâm rút kiếm ra nghênh chiến, “keng” một cái, hai thanh kiếm chạm vào

nhau: “Lam Cửu Khánh, cuối cùng ngươi là đang bán mạng cho ai, vì sao lại cố chấp tìm Cửu Châu long mạch địa đồ?”

 

Tây Lăng Thiên Lâm sắc mạnh âm trầm, kìm nén sự giận dữ.

 

Một năm qua hắn đã bị Lam Cửu Khánh làm phiền đến mức khó chịu sắp chết rồi, ngay cả thường ngày cũng ăn không ngon ngủ không yên.

Lâm thái tử có nhã ý muốn tìm thêm chuyện làm ăn cho ta, hãy chờ ta làm xong giao dịch này trước đã, sau đó ngươi có thể trả ta tiền, Lam Cửu Khánh cũng có thể đem Cửu Châu long mạch địa đồ trả về cho ngươi.” Lam Cửu Khánh nghiêm túc nói, thật là vô sỉ đến cực điểm.

 

Tây Lăng Thiên Lâm tức giận đến mức sắp hộc máu: “Lam Cửu Khánh, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi, người đâu…”

 

Đáng tiếc là binh lính bên ngoài dường như không nghe thấy, cũng không có người đáp lại.

 

“Ngươi có viện trợ?” Tây Lăng Thiên Lâm hỏi.

 

Lam Cửu Khánh khinh thường nói: “Chẳng lẽ Lâm thái tử nghĩ ta độc lai độc vãng, chỉ đi một mình ư?”

 

Cổ tay Lam Cửu Khánh khẽ động, đánh rớt kiếm trong tay Tây Lăng Thiên Lâm xuống đắt, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng hắn: “Giao đồ ra đây.”

 

“Không ở trên người ta.” Tây Lăng Thiên Lâm bị đánh bại, mặc dù hắn biết mình không phải là đối thủ của Lam Cửu Khánh nhưng hắn không ngờ sẽ bị thua nhanh như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện