Nào biết bọn họ lầy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Phượng Khương Trần hoàn toàn không có suy nghĩ muốn hại Đông Lăng Tử Lãng, xử lý vết thương rất cần trọng.
Bọn họ mở ra, nhưng phát hiện có khâu thế nào cũng không được, da thịt ở miệng vết thương vốn dĩ đã nát, Đông Lăng Tử Lãng bị bọn họ đâm tới đâm lui, lửa giận bừng bừng bốc lên.
Hết cách rồi, bọn họ không thể làm cách nào khác, đành phải đề nghị để Phượng Khương Trần đến khâu lại, tiện đó bọn họ học tập một chút.
Nhưng nghe ý của Phượng Khương Trần thì chính là không cho bọn họ nhìn.
Việc này tuyệt đối không được…
Đám thái y hợp thành một hàng, bức bách Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần quay lưng, cực kỳ kiêu ngạo trừng lại bọn họ, nhả từng chữ: “Tại đây nói luôn, Phượng Khương Trần ta tuyệt đối không nhượng bộ các người.
Tuyệt đối không đem thuật khâu dạy cho một đám người xem thường ta, còn muốn tính kế ta.
”
“Ngươi…ngươi cái nữ tử ngu ngốc này, chẳng lẽ ngươi không biết y thuật bác đại tinh thâm, vốn dĩ nên học tập lẫn nhau, lấy sở trường của từng người, ngươi đem khâu thuật truyền đi, sẽ chỉ tạo phúc cho.
càng nhiều người hơn thôi.
” Một thái y râu trắng tức giận đến nỗi mặt mày tê tái, lời nói tràn đầy nghĩa chí chỉ thẳng vào Phượng Khương Trần.
“Vậy sao? Không biết vị thái y này nên xưng hô ra sao?” Phượng Khương Trần tiến lên phía trước một bước khách khí hỏi.
“Lão phu họ Hồ.
” Hồ thái y cho rằng Phượng Khương Trần sợ rồi, lại càng ngạo mạn hơn.
“Hóa ra là Hồ thái y, thất kính rồi, thất kính rồi, không biết Hồ thái y ngài am hiểu gì nhát?” Phượng Khương Trần nhìn tựa như đang cười, nhưng ẩn trong đôi mắt lại là sương lạnh dày đặc.
Hồ thái y vuốt vuốt chòm râu của mình, một mặt dương dương tự đắc nói: “Lão phu am hiểu nối xương, thuật nối xương của Hồ gia ta đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
”
“Hóa ra là thuật nối xương gia truyền à.
Không biết có thể mời Hồ thái y thị phạm một lần hay không? Để ta cũng học tập nghiêm túc một chút, mai này cũng có thể trở thành một bậc thầy nối xương.
” Phượng Khương Trần cười khanh khách tiến lên phía trước, đứng trước mặt Hồ thái y, bày ra dáng vẻ khiêm tốn học tập.
Thị phạm, Hồ thái y nhìn Phượng Khương Trần, giống như là nhìn kẻ ngốc vậy, lúc lão đang định mở miệng thì Phượng Khương Trần lại nói: “Hồ thái y, Khương Trần là thật lòng muốn học, kính xinh Hồ thái y dốc lòng dạy dỗ, đừng giấu làm của riêng mới được.
Hồ thái y vừa nghe liền tức giận, trào phúng nói: “Dốc lòng dạy dỗ? Phượng Khương Trần ngươi tính là cái thứ gì? Thuật nối xương của Hồ gia ta là thứ mà kẻ nào