Bên trong Hồi Văn Các đều đã có chuẩn bị tốt bút giấy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phượng Khương Trần là người đầu tiên bước vào trong.
Đôi mắt Phượng Khương Trần đảo qua, nhìn về phía Vương Cẩm Lăng: “Đại công tử, không biết có may mắn lại mời ngài chấp bút giúp Khương Trần hay chăng?” Một lần chủ động, một lần được mời, coi như đã thanh toán sòng phẳng.
“Tiểu thư đã mong như vậy, cũng không dám làm ngơ!” Phong độ của Vương Cẩm Lăng phải từ hàng mười trở lên, tao nhã thong dong, dáng vẻ thoải mái.
“Khương Trần, mời!” Vương Cẩm Lăng đề bút, mài mực.
Mực nước đầy đủ, một giọt cũng không thiếu.
Bên trong toàn Hối Văn Các cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nữ tử thì đẹp đế quý giá như mẫu đơn, nam tử lại tuần tú cao ngất như tùng trúc.
Trong phút chốc, Văn Các mãn thất phương hoa, khiến người ta không dám nhìn gần.
Ôn gia tiểu thư có phần hối hận.
Sớm biết vậy nàng ta đã không thẹn quá thành chuyện, trợ lực thêm một phần cho tài danh của Phượng Khương Trần?
Có vài lần nàng ta muốn mở miệng, như có thế nào cũng không chen được vào trong.
Dường như hai người kia đã đắm chìm trong thế giới của chính mình, căn bản họ không chấp nhận được người thứ ba.
Bách Thảo Viên, Bách Thảo Viên… Lúc này đám người bọn họ đều lưu lạc thành cây cỏ thấp bé, còn Đại công tử của bọn họ lại sẵn lòng làm lá cây, làm nổi bật Phượng Khương Trần.
Bọn họ thật sự không có khí độ như vậy.
Lấy khí thế áp đảo được đối phương, Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu, chậm rãi tiêu sái ở bên trong.
Mọi người cũng không thúc giục, có một đôi mắt còn nhìn chăm chú vào… vạt áo của Phượng Khương Trần.
Sau đó bọn họ mới phát hiện ra, không ngờ nơi vạt áo của Phượng Khương Trần lại được thêu vào thạch anh, thạch anh kia có hình dạng như giọt mưa.
Theo mỗi bước đi của Phượng Khương Trần, ánh mặt trời chiếu xuống, giọt nước kia thật sự như muốn chảy xuống từ y phục của Phượng Khương Trần vậy.
Trước đó mấy nữ tử còn xem thường cách ăn mặc đơn giản này của Phượng Khương Trần, còn có thể tự cho là đúng, đem chuyện này quy kết là Phượng Khương Trần nghèo túng, nhưng hiện tại thì sao?
Các nàng càng thêm ghen tị.
Một con ả bị phu quân ruồng bỏ, dựa vào đâu có thể thoái mái như vậy, dựa vào đâu mà được dẫm nát lên đầu các nàng?
Có nữ tử máy nhà đã lặng lẽ tiếp cận Ôn gia tiểu thư, hình thành luôn một đồng minh.
Ghét bỏ một người, không cần lý do!
Phượng Khương Trần thấy không khí đã ổn thỏa rồi, bèn gật đầu với Vương Cẩm Lăng, tỏ vẻ có thể.
Vương