Không ngờ, Phượng Khương Trần đúng là có bản lĩnh, hoàn toàn không cần Cửu hoàng thúc ra mặt, nàng có thể tử mình giải trừ nguy cơ trước mắt.
Có lẽ, ông có thể dùng được một nữ tử như vậy.
Hậu cung.
“Ngươi nói thế tử Túc Thân Vương và Phượng Khương Trần cùng cưỡi một con ngựa ở trên đường?”
Trong mắt Hoàng hậu lóe lên một tia tàn khốc, sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
“Hồi nương nương, đúng vậy, rất nhiều người đều thấy được, thế tử Túc Thân Vương cưỡng ép Phượng Khương Trần lên ngựa.
” Cung nữ quỳ rạp trên mặt đất, cả thở mạnh cũng không dám.
“Cưỡng ép? Giỏi cho một Phượng Khương Trần, chẳng lẽ tất cả thống lĩnh cắm vệ đều chuẩn bị cho ả ta, Vũ Văn Nguyên Hòa vừa đi, lại xuất hiện một Trác Đông Minh, còn tưởng rằng Trác Đông Minh này là một người tốt, không ngờ…”
“Rầm” một tiếng, Hoàng hậu vỗ tay lên trên bàn, ngọc chén lập tức bật lên cao, bị vạt áo rộng kia hắt rơi xuống mặt đất.
May mà cái thảm dưới chân đủ dày, bằng không chén ngọc linh lung kia đã tan nát rồi.
Cũng khó trách Hoàng hậu tức giận như vậy, thật ra Trác Đông Minh chính là con rễ tương lai mà bà chọn trúng, chuẩn bị mời làm phò mã.
Tuy Túc Thân Vương không quá tham chính, nhưng địa vị của hắn cũng hết sức quan trọng ở Đông Lăng, ông là nghĩa đệ của Tiên hoàng, đương kim hoàng thượng có thể thượng vị cũng là vì có được sự ủng hộ của Túc Thân Vương.
Chỉ cần Trác Đông Minh cưới An Yên, như vậy chuyện Đông Lăng Tử Lãng thượng vị chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Mà cũng do Trác gia không có khuê nữ, bằng không Hoàng hậu sớm đã bảo Đông Lăng Tử Lãng đi cưới về.
Phủ Lạc Vương Thương gân động cốt một trăm ngày, vết thương trên chân Đông Lăng Tử Lãng còn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn cũng đã tỉnh táo hơn nhiều, chẳng qua tin tức này vừa truyền đến, đã khiến sắc mặt hắn thay đổi.
“Trác Đông Minh, chẳng lẽ hắn không biết Phượng Khương Trần là nữ nhân của bổn vương hay sao? Nói cho thái y, ba ngày sau bổn vương phải xuống giường.
” Trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, tuy rằng hắn mượn cớ sinh bệnh tránh thoát được một ít nguy cơ, nhưng cũng bỏ lỡ cơ hội.
Hạ nhân do dự một chút, lại kiên định đáp lại một tiếng “Tuân lệnh”, hắn biết một khi Lạc Vương đã quyết định chuyện gì, sẽ không có khả năng thay đổi.
Phủ Trần Quốc Công Quốc Công phu nhân không tức giận chút nào, ngược lại còn nở nụ cười: “Đúng là rất biết nhẫn nhịn, xem ra muốn chọc giận ả ta, để ả đến phủ Quốc Công là không thể.
Một khi đã như vậy, được, lấy thiệp của phủ Quốc Công đi đến Phượng phủ, cứ nói tiểu thư trong phủ không khoẻ, bảo Phượng Khương Trần đến đây một chuyến.
”
Quốc Công phu