“Thuộc hạ là Vũ Thần, ra mắt Túc thế tử, trong xe ngựa là Lăng Vương điện hạ.
” Vũ Thần – một trong những thị vệ bên cạnh Đông Lăng Tử Lãng nói.
“Lăng Vương? Lăng Vương không phải có thương tích trong người à? Sao hiện giờ lại ra khỏi thành.
”
Trác Đông Minh đi nhanh về hướng chiếc xe ngựa, Vũ Thần cũng đi cùng.
“Vết thương của Lăng Vương đã gần khỏi rồi, thái y bảo chỉ cần không dùng lực là được.
” Nếu không thì sao Lăng Vương có thể ngồi xe ngựa.
Trác Đông Minh gật gật đầu, đứng ngoài xe ngựa chào Đông Lăng Tử Lãng một cái, hắn là thế tử, không cần quỳ lạy hành lễ trước Lăng Vương.
“Đông Minh, Phượng Khương Trần ở đâu?” Đông Lăng Tử Lãng mở cửa xe ngựa ra, trực tiếp hỏi.
Nói ra thì hắn còn sốt ruột hơn bất cứ người nào.
Nếu Phượng Khương Trần lại trắng đêm không về một lần nữa, cho dù Hoàng thượng đồng ý, tôn thất cũng sẽ không cho phép nàng ngồi lên vị trí Trắc phi.
Trắc phi cũng có ngọc điệp tiến vào từ đường, cũng coi như một chủ tử ở Vương phủ, gặp chính phi cũng không cần quỳ lạy, nếu như hắn đăng cơ, đây cũng là một trong bốn phi tử.
Trác Đông Minh kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhanh chóng cúi đầu, tự trách mà nói: “Xin Lăng Vương điện hạ yên tâm, Phượng Khương Trần không có việc gì, Đông Minh lập tức đi ra ngoài đón Phượng Khương Trần.
”
Lời gia gia nói quả nhiên không sai, trước đó người của phủ Trấn Quốc Công gây sự với Phượng Khương Trần, là bởi vì mọi chuyện quá nhỏ nên những người này không tiện nhúng tay, cũng lười đi xử lý.
Nhưng mà, gia gia cũng không đề cập đến chuyện quan hệ giữa Lăng Vương và Phượng Khương Trần cũng tốt như vậy, hắn đang bị thương mà vẫn đi tìm nàng, điều này thật sự làm người ta không thể tin được.
Trước đó mâu thuẫn giữa Lăng Vương và Phượng Khương Trần cực kỳ ồn ào, tuy lời đồn đó cũng có thành phần khuyếch đại, nhưng có một phần là sự thật, ngày kia Lăng Vương thật sự hận không thể giết chết Phượng Khương Trần.
Nhưng hiện tại là có ý gì?
Nếu nói Lăng Vương không có tình cảm với Phượng Khương Trần, đánh chết Trác Đông Minh cũng không tin.
“Hừm, bổn vương đi cùng ngươi.
” Đông Lăng Tử Lãng ngồi xuống, ý bảo hộ vệ tiếp tục đi ra ngoài thành.
Cũng vì người trước mắt chính là thế tử Túc Thân Vương Trác Đông Minh, nếu đổi là người nào khác, Đông Lăng Tử Lãng đã sớm đá một chân qua, dám tính kế nữ nhân mà hắn coi trọng, thật là không muốn sống nữa.
Sao Trác Đông Minh lại không nghe ra được ý trách cứ trong lời nói của Đông Lăng Tử