Hoàng thượng không dùng Phượng Khương Trần như một nữ y, chỉ hỏi thăm vài câu rồi để nàng ngồi cùng với đám phu nhân và quý nữ, chỉ có điều ánh mắt của đám phu nhân kia cứ như lửa đốt, mà đám tú tài kia cũng chăm chăm nhìn nàng, cứ như phòng lang sói, sợ dính vào nàng sẽ làm hỏng mắt thanh danh.
Phượng Khương Trần cười cười, chọn một vị trí hẻo lánh để ngồi xuống, bên tai truyền đến âm thanh chúng phu nhân nói chuyện phiếm, dù cho nàng có ở đó thì bọn họ cũng không có ý định hạ giọng.
Đám nữ nhân này không hề e dè, trực tiếp ngồi bàn chuyện của nàng, thật là khinh người!
Một hai chuyện cũng không sao, khó có thể khiến nàng tức giận.
Tuy Phượng Khương Trần cảm thấy khó chịu nhưng không có ý định lên tiếng, dù sao thì những người này nàng đắc tội không nỗi.
Đáng tiếc, dù Phượng Khương Trần có trốn ở trong góc cũng không tránh khỏi ánh mắt dò xét của mọi người, trong đó có hai ánh mắt đáng sợ nhất, một là ánh mắt không hề che giấu sự ái mộ của Đông Lăng Tử Thuần, một là ánh mắt oán hận của Trác Đông Minh.
Ánh mắt ái mộ của Đông Lăng Tử Thuần quá rõ ràng khiến nàng muốn giả vờ không biết cũng không được, chẳng qua là nàng có điều khó hiểu, quý phủ của hắn có nhiều mỹ nhân như vậy, tại sao lại đi ái mộ nàng.
Về phần Trác Đông Minh, khi nhìn thấy hai mắt thâm tím và bộ dạng suy sụp của hắn, tâm trạng Phượng Khương Trần đột nhiên tốt lên, quay mặt về phía Trác Đông Minh hết mỉm cười đắc thắng rồi lại trừng trừng hai mắt khiến Trác Đông Minh bị Đông Lăng Tử Thuần nhìn chằm chằm.
Cuộc đua ngựa tỷ thí bắt đầu, Phượng Khương Trần mới biết chỉ có An Yên Công chúa , Dao Hân Công chúa và Tô Quán tú tham gia, hoàn toàn là một cuộc tranh tài của nữ nhân.
Hoàng thất Nam Lăng không có người nào trạc tuổi với Dao Hân Công chúa và An Yên Công chúa, Tô Quán là Nam Lăng Tô gia quý nữ, lần này đại diện cho Hoàng thất Nam Lăng đến đây, thân phận cũng tôn quý không kém hai người còn lại, vì vậy ba người này tỷ thí cũng không có gì đáng đề nói.
Tỷ thí phân làm ba trận, trận đầu so tốc độ, mỗi người chọn riêng cho mình một thú cưỡi sau đó chạy mười vòng quanh Thú uyển, người đầu tiên về đích sẽ là người chiến thắng.
Tây Lăng Dao Hân chọn một con ngựa toàn thân đỏ thẫm là Huyết Hãn Bảo Mã, Tô Quán chọn một con ngựa đen nhánh là Thương Sơn Mặc Vân, còn An Yên Công chúa chọn con ngựa trắng gọi là Cao Nguyên Bạch Thủy.
Ba con ngựa này đều là giống ngựa trân quý, tùy tiện chọn một con cũng là giá vạn kim, Phượng Khương Trần vốn là một người rất yêu ngựa, nhìn thấy ba con ngựa quý như vậy liền không nhịn được mà tỏ vẻ thèm thuồng, trong lòng thầm nghĩ nếu nàng cũng có một con thì tốt rồi.
Hai mắt Phượng Khương Trần lóe sáng, có thể giấu người khác nhưng không qua được mắt Đông Lăng Vũ Cửu.
“Nữ nhân này dám mơ tưởng thú cưỡi của hoàng đế,