“Không cần cảm ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn Cẩm Lăng, nếu không phải vì hắn nhiều lần giao phó nên ta mới quản ngươi sống chết, hơn nữa nếu ngươi thật sự tàn phế, đó cũng là vì quốc vong thân, đến lúc đó xin hoàng thượng giữ cho ngươi một mạng cũng không phải chuyện khó khăn.
” Trác Đông Minh thật không quen Phượng Khương Trần thân thiết với hắn như vậy, hắn quen kiểu không ai vừa mắt ai của hai người hơn.
Phượng Khương Trần tức giận liếc mắt, mấy người này không ai coi trọng nàng, thật là…
Phượng Khương Trần cũng lười giải thích, đi nhanh về hướng sân đua ngựa.
Giờ khắc này, toàn trường đang mong đợi Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần vừa xuất hiện đã lập tức dẫn tới xôn xao.
“Là Phượng Khương Trần, nàng ta tới.
”
“Thật là một người tuấn tú, thế này vừa nhìn thật có vài phần dáng dấp của Phượng tướng quân.
”
“Vậy mà tới thật, ta còn tưởng nàng ta sẽ chạy mất.
”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, nữ nhi của Phượng tướng quân mà lại lâm trận bỏ chạy.
”
Lâm trận bỏ chạy là An Yên công chúa, dù thái y nói An Yên công chúa bị thương, nhưng mọi người lại nhất trí cho rằng An Yên công chúa sợ thua ba trận liên tiếp nên trốn mất, ngay cả hoàng hậu cũng không xuất hiện.
“Thật hy vọng Phượng Khương Trần có thể thắng, nếu không bị chặt mất hai tay, móc mất hai mắt, lại không còn thanh bạch, Phượng Khương Trần một nữ tử yếu đuối phải sống thế nào, thật sự thương cảm nha, không cha không mẹ thì thôi lại còn phải biến thành tàn phế, đời này của một cô nương tốt coi như bị hủy.
” Một phu nhân mặc đồ màu xanh ra vẻ thương xót, nói xong lau còn nước mắt.
Người bên cạnh bà ta nghe thấy mà cười đểu, nói lời gì không biết, nghe như đang đồng tình Phượng Khương Trần nhưng câu nào câu nấy cũng tổn thương người ta.
“Ta nói Tiền phu nhân, ngươi có biết nói chuyện không, không biết thì câm miệng lại.
”
Dù có thế nào, lúc này Phượng Khương Trần đang đại biểu cho Đông Lăng nghênh chiến với Nam Lăng và Tây Lăng, coi như không có phần thắng thì cũng không thể diệt mất chí khí của người khác, diệt uy phong của bản thân.
“Khương Trần, chuẩn bị xong chưa?” Hoàng thượng thật tình hy vọng Phượng Khương Trần có thể thắng, không phải vì hai tay và đôi mắt của nàng mà là hai con ngựa.
“Hoàng thượng, Khương Trần chuẩn bị xong rồi.
” Hai tay Phượng Khương Trần ôm quyền,