“Phượng Khương Trần đang làm gì vậy, lúc này rồi còn không mau thuần ngựa, ôm cổ ngựa làm gì, không phải nàng ta bị sớ choáng váng chứ?”
“Phượng Khương Trần, ngươi là heo à, nhanh thuận phục ngựa đi!”
“Không phải Phượng Khương Trần mệt quá nên mất sức chứ? Nếu là thế vậy thì coi như thua rồi, con ngựa này sắp bị thuần phục rồi, sẽ không thất bại trong gang tấc chứ? Nếu thua, nàng ta phải mất đôi tay cho Dao Hân công chúa.
”
…
Cổ nhân nói: Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Nhưng Phượng Khương Trần lại nói, những người đứng xem này đều con mẹ nó không bằng heo chó.
Đám người kia ngoại trừ vỗ tay tán thưởng khi nàng biểu hiện tốt, thổn thức hai tiếng khi biểu hiện không tốt lại, sau đó không phân tốt xấu mà chỉ trích nàng, nói vài câu nói mát, họ còn có thể làm gì?
Thuần phục?
Hừ, từng người từng người đứng nói không đau eo, ngươi có bản lãnh thì xuống sân đọ sức với Hãn Huyết Bảo Mã không chịu thuần phục này xem nào.
Dây cương mài môi chảy máu, cũng bởi vì ngựa giãy dụa quá kịch liệt nên hàm răng lung lay, mồ hôi trên trán như nước vậy đi chảy xuống, Phượng Khương Trần sờ soạng nửa ngày, cuối cùng cũng sờ thấy thuốc an thần, còn thuốc mê thì không biết ở đâu.
Phượng Khương Trần buông lỏng dây cương ra, dùng răng cắn dứt vỏ bảo vệ đầu kim.
“Phi!” Mùi nước thuốc làm đầu lưỡi Phượng Khương Trần tê dại, nhưng lúc nhổ lại lại nhổ một búng máu.
Phượng Khương Trần không có thời gian nhìn, trở