Trong lúc đang lao nhanh, Phượng Khương Trần phải lấy khăn đã thấm thuốc ra, rồi đặt vào mũi Thương Sơn Mặc Vân, đây không phải là việc khó bình thường.
Sau khi lấy khăn ra, Phượng Khương Trần lập tức ghé người sát lưng ngựa, hai tay ôm cổ ngựa, đưa khăn về phía đầu ngựa đang lắc loạn, Phượng Khương Trần đung đưa khăn tay, chỉ cần có gió, thuốc sẽ phát huy tác dụng.
Mà trong khoảnh khắc lấy khăn ra, Phượng Khương Trần lập tức nín thở, lỡ bản thân hít phải thuốc mê bị hôn mê bất tỉnh thì quá mất thể diện.
Trong tiếng vó ngựa cờ lọc cờ lọc, Phượng Khương Trần đột nhiên nghe thấy âm thanh y phục bị rách.
Xoẹt! Xoẹt!…
Âm thanh không lớn, nhưng vô cùng chói tai.
“y phục bị rách? Sao có thể?”
Phượng Khương Trần bị lắc mạnh, Thương Sơn Mặc Vân hất một cái, Phượng Khương Trần hét lên một tiếng, ngã từ lưng ngựa xuống.
“Phượng Khương Trần ngã ngựa!”
Đây là khẳng định.
Xoạc một cái, mọi người đều đứng lên, ngay cả hoàng thượng cũng đứng dậy, nhìn vào mảnh bụi bặm cuộn mù mịt, muốn tìm cái bóng của Phượng Khương Trần hoặc Thương Sơn Mặc Vân trong đống bụi mù đó.
Nhưng bụi bặm quá dày, mọi người chỉ lờ mờ nhìn được một cái bóng, âm thanh “bịch” cuối cùng khiến đám đông kinh ngạc giật mình.
“Âm thanh này là gì? Thương Sơn Mặc Vân đâu? Tại sao không thấy?”
Đây là âm thanh Thương Sơn Mặc Vân ngã xuống đất.
Phượng Khương Trần ôm đầu, ngựa ngã lăn mấy vòng, cuối cùng cũng dừng lại, sau cơn sốc ngắn ngủi, Phượng Khương Trần tỉnh lại, chỉ có điều đầu óc hơi mơ hồ, dùng sức cắn lưỡi một cái.
Bị đau, Phượng Khương Trần giờ mới rõ tình cảnh lúc này, thân trên bị trầy da, y phục rách rưới, kinh khủng nhất là sau lưng cũng bị trầy da, bởi vì y phục bị rách, da thịt cọ trực tiếp vào cát đá trên mặt đất, toàn bộ bụi cát trộn lẫn vào da thịt.
Nhưng lúc này Phượng Khương Trần lại không cảm thấy đau nhức, toàn bộ tinh thần của nàng đều đặt vào chuyện y phục bị rách.
Phượng Khương Trần cắn chặt môi, không cho bản thân khóc.
y phục không che