“Nhìn ta làm cái gì, Vương thái y, chữa ngoại thương là sở trường của ngươi, Vương gia các ngươi và Phượng Khương Trần có quan hệ tốt, ngươi xử lý vết thương trên đùi cho Phượng Khương Trần đi, ta nghĩ sau khi nàng ta tỉnh lại sẽ rất cảm kích ngươi.
” Lâm thái y chỉ vào một thái y trẻ tuổi nói.
“Lâm thái y, ta chỉ là nhánh con của Vương gia, người có quan hệ tốt với Phượng Khương Trần là đại công tử.
” Vương thái y lui lại ba bước, để bày tỏ bản thân không muốn.
Nói đùa, hắn ta còn trẻ như vậy đã vào thái y viện, lỡ như Phượng Khương Trần mượn chuyện này ỷ lại vào hắn, phải cưới hắn thì làm sao bây giờ, Vương thái y suy nghĩ một chút, đề nghị: “Lâm thái y, Phượng Khương Trần là cao thủ trong phương diện chữa vết thương do bị trúng tên và dao chém, hay là chúng ta cứu nàng ta tỉnh trước rồi để nàng ta tự xử lý.
”
Trác Đông Minh ở ngoài cửa nghe thấy vậy, tức giận đến muốn giết người, trực tiếp bỏ qua Tôn Tư Hành vọt vào: “Cái gì gọi mà để Phượng Khương Trần tự xử lý, các ngươi không có mắt hả, Phượng Khương Trần bị thương thành ra thế này, còn để nàng tự mình ra tay, đến cùng các ngươi có tâm không? Hoàng thượng sai các ngươi đến chữa trị cho Phượng Khương Trần thế này hả? Hoàng thượng sai các ngươi đối xử với công thần như thế hả? Chu thái y, Lâm thái y, tuổi Phượng Khương Trần còn nhỏ hơn nữ nhi của các ngươi, nhưng nhìn xem nữ nhi của các ngươi đang làm gì? Phượng Khương Trần lại đang làm gì? Sau khi nàng giành vinh quang cho đất nước, làm sao các ngươi có thể nói ra những lời như vậy?”
Trác Đông Minh vốn đã bất mãn với hoàng thượng chuyện của Phượng Khương Trần rồi, thấy thái y mà hoàng thượng phái tới hoàn toàn không coi mạng và vết thương của Phượng Khương Trần ra gì, Trác Đông Minh càng tức giận.
Nếu, nếu Phượng tướng quân còn sống, dù có thế nào ông cũng không trơ mắt nhìn nữ nhi của mình chịu tội thế này, cho dù liều mạng cũng sẽ đứng ra chắn trước mặt Phượng Khương Trần.
Không đúng, nếu Phượng tướng quân còn sống, Tô Quán và Tây Lăng Dao Hân sẽ không dám đối xử với Phượng Khương Trần như vậy, các nàng ta không phải ăn chắc Phượng Khương Trần chỉ có một mình dễ ức hiếp sao.
“Thế tử, hạ quan không phải có ý này, quả thực là vết thương của Phượng cô nương rất khó xử lý.
” Lâm thái y thầm kêu khổ trong lòng.
Ông lớn của ta, không phải sát thần này đã đi rồi sao, sao lại quay lại.
Từ hoàng cung đến Phượng phủ, đoạn đường này không