Bọn họ nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cách khiến hoàng thượng Đông Lăng giúp đỡ, xa thì ngoại giao gần thì đánh, Bắc Lăng cách Đông Lăng gần, Đông Lăng thế nào cũng sẽ không làm gì lớn với Bắc Lăng, phải biết rằng mấy năm nay Đông Lăng khai chiến không ít với Nam Lăng.
Cho đến lúc có mưu sĩ đề xuất liên hôn, Bắc Lăng bọn họ không cần châu báu gì bồi gả, chỉ cần hạt giống và thợ thủ công.
Bắc Lăng Phượng Khiêm trái lo phải nghĩ cảm thấy cách này có thể sẽ làm được, cộng thêm việc y đã thăm dò kĩ lưỡng biết được hoàng hậu có một đứa con gái được sủng ái vô cùng, ca ca nàng rất có khả năng sẽ trở thành hoàng đế kế nhiệm, Bắc Lăng Phượng Khiêm càng kiên định liên hôn.
“Hỏi cưới người con gái trong lòng? Phượng Khiêm hoàng tử có người trong lòng rồi?” Hoàng đế hơi ngả người ra sau, nụ cười nghiêm túc kia nhàn nhạt ý cười, vẻ mặt thân thiện nhu hòa.
Nếu Phượng Khương Trần nhìn thấy chắc chắn sẽ nói: giả dối!
Bắc Lăng Phượng Khiêm đỏ mặt, dáng vẻ như mới biết yêu: “Hoàng đế bệ hạ, Phượng Khiêm nghe nói An Yên công chúa của quý quốc dịu dàng lương thiện, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, Hữu An có ý muốn hỏi cưới.
”
Nói xong, hai tay dâng đóa hoa Tuyết Liên nghìn năm lên.
“Không…” Hoàng hậu vừa nghe vừa kinh ngạc, lập tức cự tuyệt, con gái của bà tuyệt đối không thể gả đến một nơi xa xôi như Bắc Lăng, không thể gả cho tên võ phu này.
Bà còn phải dùng An Yên lôi kéo các vị thần trong triều, sao có thể gả nàng đến một nơi xa như Bắc Lăng.
Hoàng thượng trừng mắt, dọa cho những lời tiếp theo của hoàng hậu đều nuốt lại.
Hoàng thượng rất có hứng thú với đóa Tuyết Liên ngàn năm, càng có hứng thú với việc Đông Lăng sẽ có được lợi ích gì khi hai nước liên hôn.
Tuy chiến mã Bắc Lăng không bì được với Hãn Huyết Bảo Mã hay Thương Sơn Mặc