Ôn tồn lễ độ là lớp mặt nạ của Vương Cẩm Lăng, mà tấm mặt nạ này đã đeo lâu rồi, hắn không thể tháo xuống được nữa.
Thấy Vương Cẩm Lăng như thế, Vương Thất cảm thấy trong lòng đau nhói, người ngoài chỉ thấy đại công tử Vương gia tương lai rộng mở, nhưng ai có thể thấu hiểu được nổi đau khổ trong lòng đại ca hắn.
“Đại ca, đệ nghe nương nói mấy ngày nay sức khoẻ của huynh không được tốt lắm, sao còn ở bên ngoài hóng gió?’’
“Khụ khụ, ta không sao.
’’ Về điểm này, Vương Cẩm Lăng cũng giống Phượng Khương Trần, đều là người nói dối không thèm chớp mắt, rõ ràng là ho đến không thở nổi nhưng Vương Cẩm Lăng vẫn có thể nói mình không sao đâu.
Vương Thất cũng không vạch trần, chỉ bước đến đỡ Vương Cẩm Lăng trở về phòng: “Đại ca, huynh đừng lo lắng, Phượng Khương Trần không phải là người bình thường, nàng không thể chết được đâu, chắc chắn thái y đã nói quá, đã hơn mười ngày rồi mà vẫn không thấy tin tức Phượng Khương Trần đã chết truyền ra.
’’
Vương Cẩm Lăng không nói gì, quay mặt nhìn về phía Hoàng cung, trong đôi mắt đen sâu thẳm loé lên những tia sáng khó lường…
Tin đồn Phượng Khương Trần nguy kịch vẫn luôn treo ở đó, thách thức sự kiên nhẫn của tất cả mọi người, nửa tháng đầu, có người vẫn nhớ rõ tên nàng, tỉnh thoảng còn bàn luận về phận hồng nhan bạc mệnh Phượng Khương Trần này.
Tấn Dương Hầu phu nhân và Ninh Quốc công phu nhân mấy lần dâng thẻ bài tiên cung cầu xin Hoàng hậu muốn đến Phượng phủ để thăm hỏi Phượng Khương Trần một chút, nhưng đều bị từ chối.
An Yê, Dao Hoa và Tô Oản cũng thường xuyên nhắc đến Phượng Khương Trần bằng sự đồng cảm, mặc dù Phượng Khương Trần không quá nổi bật trong kinh thành nhưng cái tên này vẫn luôn vang vọng bên tai mọi người.
Nhưng nửa tháng sau, không còn một ai nhớ đến Phượng Khương Trần nữa, bởi vì lễ mừng thọ của Hoàng thượng đã đến, lúc này tuyệt đối phải an phận thủ thường, ngoài mặt phải tỏ ra khiêm tốn, tuyệt đối không thể phạm vào điều cấm kỵ của Hoàng thượng.
Các vị hoàng tử sống ở đất phong bên ngoài một năm cũng chỉ có thể trở lại kinh thành vào dịp