Tôn Chính Đạo vừa bước ra khỏi sân của Tôn Tư Hành thì gặp ngay Tôn phu nhân.
Bà ấy phục hồi rất tốt, cả người gầy đi, nhìn càng có vẻ xinh đẹp tuyệt trần, đoan trang hào phóng hơn lúc trước.
Thấy Tôn Chính Đạo bước ra, Tôn phu nhân vội vàng nghênh tiếp rồi dịu dàng hỏi: “Đàm luận với Tư Hành thế nào rồi?”
“Nàng biết sao?” Tôn Chính Đạo dừng bước, kinh ngạc nhìn vị phu nhân bên cạnh.
Tôn phu nhân cười cợt: “Ta là phu nhân của Tôn gia, làm sao mà ta không biết được.
Lão ia, ta không cầu mong điều gì, chỉ mong trách nhiệm của Tôn gia chấm dứt vào thế hệ chàng.
Đây là đứa con trai duy nhất của chúng ta, đừng để nó kế thừa y bát của chàng.
Mặt khác, nếu như chàng phải đi, hãy đưa thiếp thân đi cùng.
Một mình thiếp thân ở lại đây sẽ rất cô đơn.
Con của chúng ta đã lớn rồi, nó có thể tự chăm sóc bản thân mình.”
“Đi” ở đây không phải là rời đi, mà là chết.
Điều này Tôn phu nhân hiểu rất rõ, chính vì vậy nên mới có thể nói ra…
Tôn Chính Đạo nắm lấy tay Tôn phu nhân rồi nói một cách nghẹn ngào: “Được!”
Phượng Khương Trần đứng trước Phượng phủ, nhìn đống phế tích trước mắt.
Ở một mặt khác mà nàng không biết, việc nàng hoài nghi thân phận của phụ mẫu Phượng phủ đã khiến Tôn Chính Đạo đưa ra một quyết định quan trọng…
Phượng Khương Trần ngơ ngác nhìn Phượng phủ hóa thành phế tích với nước mắt lưng tròng.
Sau khi Phượng phủ bị đốt trụi, đây là lần đầu nàng quay lại đây.
Không phải là nàng không muốn đến, mà là không dám đến.
Nàng sợ phải thấy thảm cảnh sau khi Phượng phủ biến thành phế tích…
Lộp bộp… Một giọt nước mắt rơi xuống khỏi khóe mắt Phượng Khương Trần.
Nàng không lau nó đi mà chỉ nhắm mắt lại, ngăn lấy những giọt nước mắt sắp tràn ra.
Lý Tưởng chết, có thể Phượng phủ không có cách nào có thể xây lại như lúc trước.
Tuy rằng trước đây Phượng phủ cũ nát, mộc mạc, vắng lặng chẳng có bóng người, nhưng đây vẫn là nhà của nàng.
Nàng ở Phượng phủ sẽ có cảm giác quen thuộc, nhưng bây giờ thì sao? Cái gì cũng không có.
Phượng Khương Trần cứ đứng bình tĩnh như thế, không hề nhúc nhích.
Nàng đến đây không phải là để tìm đồ vật từ trong phế tích.
Nàng đã đem chiếc hộp gỗ thần bí nhất trong Phượng phủ đi.
Tối hôm nay, nàng đến đây chẳng qua để giải quyết nỗi sầu lo trong lòng, suy tính con đường sau này.
Nàng vốn sau khi từ từ sắp xếp xong mọi chuyện ở Hoàng Thành, nàng sẽ tìm một trấn nhỏ rồi sống một cuộc sống yên tĩnh.
Nhưng bây giờ thì sao?
Nàng có thể đi sao?
Phượng Khương Trần mở mắt ra.
Tuy rằng đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng tâm trạng nàng đã bình tĩnh trở lại.
Phượng Khương Trần không hề ngại