Phượng Khương Trần tức giận, mà lúc này Cửu hoàng thúc đang ở hoàng cung chiêu đãi Nam Lăng Cẩm Phàm cũng có khao khát giết người.
Nam Lăng Cẩm Phàm tựa như một con rắn độc, người bị hắn nhìn thẳng, trừ khi giết hắn, nếu không sẽ bị hắn dây dưa đến chết, chủ yếu là con rắn độc này còn có một cái miệng độc, hơn nữa cái gì hắn cũng dám nói, dạ tiệc vừa mới bắt đầu, Nam Lăng Cẩm Phàm đã chờ không được mà khoe khoang cái miệng độc của mình.
“Đi vào hoàng thành Nam Lăng, tiểu vương coi như là mở rộng tầm mắt, tiểu vương còn tưởng rằng người Đông Lăng mấy người nói nữ tử Đông Lăng tri thư đạt lễ, đọc thuộc “Nữ giới”, dịu dàng hiền lương là thật, hóa ra tất cả đều là gạt người, dát vàng cho mình mà thôi.
Nữ tử Đông Lăng là loại tính tình phóng đãng, coi lễ giáo không ra gì, loại nữ tử Đông Lăng như vậy nếu mà ở Nam Lăng đã sớm bị dạy dỗ tử tế lại rồi, Lâm thái tử, tiểu vương khuyên ngài nếu muốn tuyển phi thì tuyệt đối đừng chọn Đông Lăng, lỡ như cưới một người đàn bà phóng đãng về, mỗi ngày đội cho ngài cái nón xanh, ngài sẽ khóc không ra nước mắt mất.
” Nam Lăng Cẩm Phàm vừa nói vừa lắc lư cái ly trong tay, dáng vẻ kinh miệt không cần nói cũng biết, hơn nữa hắn da trắng môi mỏng, mắt phượng thon dài nhếch lên một cái liền hiện ra hết thảy vẻ lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Người đàn ông âm tà bạo ngược, cay nghiệt thiếu tình cảm như vậy, lại không có tướng đế vương, đây cũng chính là nguyên nhân hắn nắm đại quyền ở Nam Lăng nhưng trước sau không thể lập làm Thái tử.
Những lời Nam Lăng Cẩm Phàm vừa thốt ra, trừ mấy người ngoài phía Tây Lăng Thiên Lâm, vẻ mặt những người khác đều thay đổi, vốn dĩ trên mặt hoàng thượng là nụ cười gượng, lúc này nó càng thêm cứng đờ đến đáng sợ.
Cửu hoàng thúc siết chặt ly rượu trong tay, chỗ khớp xương trắng bệch, trong mắt hắn lóe lên sát ý, chỉ thoáng nhanh qua… Dù Thái tử ngồi cạnh hắn cũng không hề phát hiện.
Cửu hoàng thúc uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, dùng tư thế thong thả, ưu nhã cực kỳ đặt ly lại chỗ cũ.
Hắn hiểu rõ, lời này của Nam Lăng Cẩm Phàm nhắm vào Phượng Khương Trần, nhưng đối phương không nêu rõ, nếu hắn soi mói thì ngược lại sẽ gây bất lợi cho Phượng Khương Trần.
Trên mặt Đông Lăng Tử Lãng và mấy vị hoàng tử khác cũng là vẻ không vui, bọn họ đấu như thế nào, tranh ra sao, làm thế nào cũng không gợi hứng thú của Phượng Khương Trần đều là chuyện nội bộ, một khi có người ngoài khiêu khích, bọn họ sẽ đoàn kết lại, chuyên tâm đối ngoại, chỉ là đây không phải lúc bọn họ nên mở miệng.
Toàn bộ im lặng ăn, Nam Lăng Cẩm Phàm lại như không hề biết, hắn khẽ cười, y hệt dáng vẻ đại thiếu ăn chơi trác táng.
“Nhị hoàng tử ngài có ý gì?” Thái phó với chòm râu bạc dài hơn nửa