Khó trị hơn cả nữ nhân đanh đá còn xin được cưới, đúng thật là tự cho mình là hạ tiện.
Phụt…
Một quan viên trẻ bên dưới quả thực không nhịn được, bật cười ngay tại chỗ, nhưng chốc lát hắn lại sợ đến mức suýt tè ra quần.
Cửu Hoàng thúc, thái tử, Thuần Vương, Lạc Vương và Nam Lăng Cẩm Phàm cùng lúc trừng mắt nhìn về phía hắn.
Nam Lăng Cẩm Phàm không khách khí hừ lạnh: “Câm miệng.”
“Hạ quan, hạ quan…” Quan viên trẻ tái xanh mặt, phản ứng đầu tiên là quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nhưng hắn vừa mới đứng dậy đã bị thái giám to khỏe phía sau kéo xuống.
Là Hoàng thượng ngầm cho phép.
Vốn nghĩ rằng sau một cuộc chiến như vậy, Phượng Khương Trần và Nam Lăng Cẩm Phàm sẽ không thể tranh cãi tiếp.
Nhưng không ngờ, tên tiểu nhân Nam Lăng Cẩm Phàm vốn dĩ không buông tha cho Phượng Khương Trần.
Hắn quay lại đối mặt với Phượng Khương Trần, dáng vẻ cao ngạo và vẻ mặt xem thường: “Lấy ngươi? Phượng Khương Trần, ngươi nghĩ mình là thứ gì, bản vương chỉ tùy tiện nói ra như vậy, ngươi lại tưởng thật? Nữ nhân như ngươi cũng xứng đáng được bản vương xin cưới, chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi.”
Đồ chơi, đồ chơi cả nhà ngươi.
Hai mắt Phượng Khương Trần bốc lửa, hiển nhiên nàng cũng nổi giận.
Lông mày vừa mới giãn ra của Cửu Hoàng thúc lại nhíu lại, mắt hơi nhắm lại, che giấu sự lo lắng trong mắt.
Có một số trận chiến, phải tự mình chiến đấu!
Hắn cũng muốn xem thử Phượng Khương Trần có thể đi được bao xa, chỉ hy vọng Phượng Khương Trần không bị người khác chọc tức mà mất đi lý trí.
Nam Lăng Cẩm Phàm rõ ràng là đang bắt lỗi Phượng Khương Trần, để dễ tìm cớ giết Phượng Khương Trần một cách quang minh chính đại.
Không làm cho Cửu Hoàng thúc thất vọng, chỉ trong một cái hít thở, Phượng Khương Trần đã bình tĩnh trở lại, liều lĩnh cười lớn: “Tam hoàng tử đang nói bản thân mình sao? So với Khương Trần, tướng mạo của tam hoàng tử càng thích hợp làm đồ chơi hơn.”
Lời này có thể nói là đã đánh vào tư tưởng!
“Ngươi dám nói lời lăng mạ tiểu vương?” Hai mắt của Nam Lăng Cẩm Phàm đỏ hoe, tay trái nắm chặt, các đốt ngón tay kêu lên róp róp vang dội, nghe vô cùng kinh khủng, cả người giống như thú dữ nổi điên.
Hoàng thượng tuy bất mãn với sự kiêu ngạo của Nam Lăng Cẩm Phàm, nhưng ông ta không hề muốn nhúng tay vào, dù sao thì danh tiếng của Đông Lăng cũng vì Phượng Khương Trần mà bị tổn hại, chuyện này dĩ nhiên phải do Phượng Khương Trần tự mình giải quyết.
Sự để mặc của hắn chính là sự giúp đỡ tốt nhất cho Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần hiểu rất rõ điều này nên nàng càng không sợ Nam Lăng Cẩm Phàm.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Nam Lăng Cẩm Phàm, Phượng Khương Trần ung dung nói: “Tam hoàng tử nặng lời rồi.
Thế gian