“Nếu đã như vậy, trẫm sẽ không miễn cưỡng khanh.” Ngay cả thể diện của hoàng thất Nam Lăng cũng không để mất, ông ta có thể làm thế nào được.
Hoàng thượng thực sự vừa sủng ái vừa hận Vương gia.
Nếu có thể nhận được sự tương trợ hết lòng của Vương gia, ông ta lập tức có thể nuốt chửng Nam Lăng, nhưng hết lần này tới lần khác cho tới bây giờ Vương gia đều chỉ tận ba phần sức lực.
Hoàng thượng đã quên, ông ta cũng chèn ép và phòng bị rất nhiều đối với Vương gia.
Dưới tình hình như vậy, Vương gia làm sao tận tâm tận lực với ông ta.
Nam Lăng Cẩm Phàm bất đắc dĩ tạ lỗi với Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần cũng không thèm để tâm, rộng lượng xua tay: “Bỏ đi, dù sao ta cũng không có thua thiệt.
Sau này tam hoàng tử nói chuyện chú ý hơn chút.
Chuyện không có chứng cớ, tốt nhất là đừng nên nói bậy bạ.
Đó là Phượng Khương Trần ta, đổi lại là một nữ tử khác, sợ là những lời này của tam hoàng tử đã hại chết một mạng người đang sống.”
Phượng Khương Trần được lợi còn ra vẻ thông minh.
Nam Lăng Cẩm Phàm tuy khó chịu, nhưng nhìn thấy Vương Cẩm Lăng bảo vệ nàng như vậy, cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Phượng tiểu thư nói phải.
Lần sau, trước khi lên tiếng tiểu vương nhất định sẽ đem chứng cớ ra trước” Sự khôn khéo của Nam Lăng Cẩm Phàm chỉ nhằm vào Vương Cẩm Lăng, ngoài Vương Cẩm Lăng ra hắn không coi bất kỳ người nào ở Đông Lăng ra gì, điểm này Phượng Khương Trần cũng thấy được.
“Tam hoàng tử muốn chứng cớ phải không? Khương Trần cung cấp cho ngài một nhân chứng, thế nào hả?” Phượng Khương Trần nhoẻn miệng cười.
Bởi vì khuôn mặt bị thương nên nụ cười rất kỳ quái, tạo cho người ta cảm giác rợn cả tóc gáy, đặc biệt là Tây Lăng Thiên Lâm.
Tây Lăng Thiên Lâm có dự cảm không lành, hình như hắn sẽ đổi từ khách xem trở thành người trong cuộc…
Ngay sau đó, dự cảm của Tây Lăng Thiên Lâm đã thành sự thật, Phượng Khương Trần chỉ tay về phía hắn: “Tam hoàng tử, không phải ngài đã nói Khương Trần mất trinh trước khi gả đi sao? Bây giờ Khương Trần sẽ cho ngài biết một nhân vật chủ chốt, hắn biết rất rõ có phải Khương Trần trong sạch hay không.”
“Lâm thái tử?” Nam Lăng Cẩm Phàm theo tay Phượng Khương Trần chỉ, nhìn thấy Tây Lăng Thiên Lâm vẻ mặt cứng đờ, ngay sau đó liền hiểu ra chuyện gì đã xảy ra: “Thì ra là như vậy, tiểu vương hiểu rồi.”
Mọi người đều là người thông minh, có điều xấu chỉ đến đó thì ngừng, mà người biết không chỉ một mình Nam Lăng Cẩm Phàm.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tây Lăng Thiên Lâm, có thêm vài phần xem xét và quan sát, có chút khinh thường và sự khinh bỉ trong mắt.
Ngày đại hôn của Phượng Khương Trần rõ ràng là do con người gây ra, và chuyện đó…
Tây Lăng Thiên Lâm tự mình đang kìm nén, che dấu cảm xúc, nhưng bị nhiều người nhìn với ánh mắt khác thường, vẫn