Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 970


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Thôi xong, ta không còn lựa chọn nào nữa!” Phượng Khương Trần tiện tay đảo dây đàn một chút, giai điệu cao thấp vang đi.

Tuy không thể gọi là hay, nhưng tuyệt đối không chói tai.
Từ xa xa, Đồng Giác và Đồng Dao nghe được tiếng đàn, vô cùng vui mừng.

Cuối cùng tiểu thư nhà các nàng cũng bắt đầu luyện đàn rồi! Nhưng các nàng cũng thất vọng, vì Phượng Khương Trần chỉ gảy ra được mỗi giai điệu này.
Hai nha hoàn bốn mắt nhìn nhau, do dự không biết có nên đi vào hỏi một câu không, rồi cuối cùng vẫn phải buông tha.

Tiểu thư không gọi các nàng, các nàng có đi vào cũng không làm gì.

Tiểu thư sẽ không nghe lời khuyên của các nàng!
Tất nhiên, tiểu thư không nghe các nàng cũng là chuyện bình thường.

Tiểu thư là chủ tử, các nàng là hạ nhân, nào có chủ tử đi nghe lời hạ nhân chứ? Tuy là các nàng nghĩ như vậy, nhưng Đồng Giác và Đồng Dao vẫn cảm thấy bị uất ức.

Một ngày trước tỷ thí, hoàng thành bắt đầu ồn ào, tất cả mọi người trổ hết toàn bộ khả năng ra, đi thăm hỏi khắp nơi là hiện tại Phượng Khương Trần và Tô Quán đang làm gì.
Tô Quán cũng phái người đi hỏi thăm tin tức của Phượng Khương Trần, kết quả biết được Phượng Khương Trần cũng y hệt như mấy ngày hôm trước, cũng vẫn ở tiểu viện phía Tây ăn uống, đọc sách, hệt như người phải tỷ thí với Tô Quán ngày mai không phải là nàng vậy.
Quan trọng nhất là, căn bản Phượng Khương Trần không hề phái người đi hỏi thăm tình huống của Tô Quán.

Đến bây giờ nàng cũng chẳng biết Tô Quán am hiểu nhạc khúc gì, kì phong như thế nào, học kiểu thể tự chi, hay am hiểu kiểu họa gì.

thái vương giả, còn người khinh thường thì hoàn toàn ngược lại, nói vì Phượng Khương Trần đã sớm biết kỹ năng của bản thân không bằng

người, nên , đơn giản mặc kệ không hỏi, phá bình phá suất.
Vương Thất và Tạ Tam tuyệt đối là loại người tin tưởng Phượng Khương Trần vô điều kiện kia, sau khi nghe được tình hình ở Phượng phủ, vẻ mặt của Vương Thất và Tạ Tam rất đặc sắc.

“Có thấy chưa? Biết cái gì gọi là phong độ của một đại tướng, cái gì gọi là thấy núi Thái Sơn ở trước mắt mà mặt không đổi sắc chưa? Phượng Khương Trần đang rất có phong độ của một đại tướng, căn bản là Phượng Khương Trần không để sự khiêu khích của họ Tô vào trong mắt! Bản công tử có thể khẳng định, chắc chắn là Phượng Khương Trần nắm chắc phần thắng rồi, nếu không sao nàng có thể bình tĩnh thong dong như thế.

Đi! Đi cược Phượng Khương Trần sẽ thắng Tô Quán cho bản công tử! Cá một phần ba bốn ván, một nghìn lượng!”
Tuy là hắn nói mình tin Phượng Khương Trần, nhưng hắn cũng sẽ không đánh cược mù quáng, ít nhất hắn sẽ không cho rằng, Phượng Khương Trần có thể thắng Tô Quán đến năm, sáu, bảy hay tám ván.
“Vương Thất, ngươi chẳng làm được gì hết!” Tạ Tam nói đầy bất mãn, lập tức khinh bỉ cách cược thắng của Vương Thất: “Tên tiểu tử nhà người đến hôm nay mới ra cược, còn ta đã cược từ ngày đầu tiên rồi.
Phượng Khương Trần là ai chứ? Sao nàng có thể thua được? Ta chưa từng thấy Phượng Khương Trần có thua lần nào, hừ! Chắc chắn những kẻ khinh thường Phượng Khương Trần sẽ phải hối hận!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện