“Tần Lam Nguyệt, người nhìn ta không vừa mắt, chẳng qua cũng là vì trong lòng Lý ca ca chỉ có minh ta." "Lý ca ca thích ta, đây cũng không phải lỗi của ta.
Người lại trút hết giận dữ lên người ta, có phải hơi quá đáng không?" Tần Lam Nguyệt khoanh tay.
"Tô Điểm Tình, người đừng nghĩ mặt mình đất vàng.
Ý ngươi là ta đổ kỵ với ngươi? Đố kỵ việc Đông Phương Lý thích người sao?" “Người có thể bớt không biết xấu hổ đi được không? Đông Phương Lý có thích người hay không, chẳng liên quan gì tới ta hết.
Ta cũng không thích loại tra nam cặn bã này, hai người các ngươi mới là trời sinh một cặp rác rưởi tai hại, mong Nguyệt Lão có thể buộc chặt hai người một chút.
Gió lạnh quét qua, cây cối điêu tàn xào xạc phất phơ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tô Điểm Tình nhìn khắp người Tần Lam Nguyệt, trong con người xinh đẹp là khí lạnh ngút trời.
Nàng ta luôn rất có tâm cơ, thích ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau, duy chỉ có lần này là bị tức đến đau gan.
“Mấy người các ngươi lui xuống đi, ta có vài lời muốn nói với Vương Phi nương nương" Tô Điểm Tình nói.
Bọn người hầu hay nịnh hót đưa mắt nhìn nhau, không dặm trái lệnh chủ tử, đều lui hết xuống.
Nha hoàn và người hầu ở Ngự Đường Đình đã bị Tần Lam Nguyệt sai đi từ lâu.
Đinh viện lớn như vậy chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Nha hoàn bị trúng châm