“Lâm thái y, chỉ là hai con bướm thêu mà thôi, ngươi cần gì phải kinh ngạc đến thế?” Tần Lam Nguyệt nói: “Hay là nói, ngươi cảm thấy túi thơm này có vấn đề?”
Lâm thái y xua tay nói: “Túi thơm này có vấn đề hay không thần không biết.
Nhưng, thần từng nghe thánh độc tình cờ nhắc đến bướm Vô Hương nhìn như không có độc, thật ra lại có kịch độc, cách dùng khác nhau, độc tố phát ra cũng không giống, lại bởi vì thứ này có từ Bắc Lục, cho nên thần mới lấy làm kinh hãi.”
Tần Lam Nguyệt nheo mắt lại.
Tô Điểm Tình tặng túi thơm cho Đông Phương Lý ở Cát Tường Nhật, Đông Phương Lý lại rơi vào loại trạng thái này sau khi ở Cát Tường Nhật.
Những thứ này đều đến từ Bắc Lục.
Thật khéo làm cho người ta căm phẫn.
Con mắt Đông Phương Lý cụp xuống, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
“Bướm Vô Hương đến từ Bắc Lục, Loại độc Vương gia trúng đến từ Bắc Lục, đây có phải quá trùng hợp rồi không?” Tần Lam Nguyệt nói.
“Ngươi muốn nói gì?” Giọng nói của Đông Phương Lý lạnh như băng: “Tần Lam Nguyệt, bổn vương cảnh cáo người, có những lời không nên nói.
Tần Lam Nguyệt nhìn Đông Phương Lý ngốc nghếch che chở hình dáng của cái túi thơm bị đứt đó, vốn là coi như trong lòng yên ả, lại tuôn ra một cơn lửa giận.
Cơn tức giận đó đang nhanh chóng lan ra.
Nàng cực kỳ chán ghét dáng vẻ đó của y.
“Ta chỉ là đang thảo luận sự việc.” Nàng vẫy bỏ sự kìm hãm của Đỗ Khứ, ném túi thơm đó lên người y: “Đông Phương Lý, ngươi gấp tẩy trắng cho ảnh trăng sáng của người như thế, có phải là cảm thấy nàng ta có vấn đề không?”
Nàng thực không rõ.
Ngay cả Đỗ Khứ đần độn như thế cũng có thể nhìn ra Tô Điểm Tình là dạng chó cải, Đông Phương Lý là người rõ ràng như vậy, lại chẳng hay biết gì?
Thậm chí y biết rất rõ ràng túi thơm đó có thể có vấn đề, còn muốn giữ ở bên người? Quả nhiên là đầu óc của y có bệnh rồi.
y
Đỗ Khứ sờ sờ lên mũi, là ảo giác sao?
Vì sao hắn lại cảm giác mình vừa mới bị xúc phạm? Hắn nhìn Vương gia và Vương phi giương cung bạt kiếm, đứng ở một bên khuyên ngăn cũng không phải không khuyên ngăn cũng không xong.
“Vương gia, Vương phi, các người hạ hỏa” Lâm thái y nói: “Thần còn chưa nói xong nữa “Không cần nói nữa.” Đông Phương Lý nói.
“Cứ nói tiếp đi.” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt cùng lúc vang lên.
Lại là ý kiến và mệnh lệnh bất đồng
Sau lưng Lâm thái y toát ra mồ hôi lạnh, miệng ông ta mở rộng, không biết nên làm thế nào mới