Chương 16
*Ya, thật xin lỗi quá, bà già này quen làm việc tay chân nặng nhọc, lực đạo hơi mạnh chút, người không sao chứ?” Trần ma ma miệng thì xin lỗi mà nét mặt chẳng có chút thành tâm nào.
Tần Lam Nguyệt sau khi đứng dậy, đôi mày liền nhíu lại.
Bà già này, rõ ràng cố ý dùng sức xô nàng ngã.
Hành động vừa rồi trong mắt người ngoài nhìn vào vốn không có gì quá đáng, nếu nàng vẫn so đo khó tránh khỏi miệng người soi mói, truyền ra khiến nàng mang tiếng nhỏ nhen.
Trần ma ma hình như cũng chắc chắn nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà nín nhịn cho qua.
Tần Lam Nguyệt cười lạnh, giơ tay, mạnh mẽ giáng xuống mặt Trần ma ma một cái tát.
Cái tát ấy tuy nàng dùng lực không quá mạnh nhưng cũng chẳng nhẹ chút nào, tiếng bạt tai vang lên khắp trong sân viện như trong trẻo như lanh lảnh khiến ai nấy đều hoảng sợ.
Trần ma ma cảm nhận được cơn đau bỏng rát trên mặt, bà ta liên che mặt lại, mặt đỏ bừng rồi ngay lập tức trắng bệch.
Trong tình cảnh kẻ đần độn mình từng bắt nạt, xoay như chong chóng trong lòng bàn tay dám ra tay đánh mình, mặt mũi bà ta xem như mắt hết, đáy lòng liền nảy sinh oán khí cùng hận ý.
“Rõ chỉ là loại nô tài, đến cả một lời thỉnh tội cũng không biết nói thế nào?” Tần Lam Nguyệt quát lớn, nói: “Dám thô lỗ động chân động tay như thế với bản cung, là ai dạy dỗ ngươi quy tắc ấy hả?”
Điều này Trần ma ma còn nhớ, vốn dĩ do Tần Tuyết Nguyệt đa mưu túc trí, thích ra chủ ý, còn thích gây.
chuyện thị phi, do bà ta chỉ là vì thay nàng ta mà ra mặt, cũng chịu oan ức không ít lần.
“Mấy thứ này sợ là Minh Hồng cũng không dùng đến, mời đem đi cho.”
Tần Lam Nguyệt ném túi vải vào người Trần ma ma.
“Thất Vương phi, là tội của lão nô.” Trần ma ma đáy lòng ngập tràn oán hận, thái độ ngoài mặt lại mềm mỏng: “Là lão nô lỗ mãng, đáng đánh.
Xin người nhất định phải nhận lấy túi vải này, đây là chút tâm ý Tam Vương phi dành cho Minh Hồng, người không thể tùy tiện chà đạp được.”
Bà ta thấy Tần Lam Nguyệt chuẩn bị rời đi, vội vội vàng vàng bắt lấy cỗ tay nàng, nắm chặt.
Đồng tử Tần Lam Nguyệt chuyển thành một màu sắc lạnh.
Lực đạo của Trần ma ma cực kì mạnh, hệt như để ăn miếng trả miếng, dồn sức nhiều nhất bóp chặt lấy cổ tay nàng.
Thân thể của nguyên chủ vốn mỏng manh, thật sự rất gầy yếu, cổ tay mảnh mai vừa bị bà ta nắm lấy đã gần như bị chặt đứt.
“Buông tay.” Tần Lam Nguyệt kêu lên.
“Xin Thất Vương phi nhận lấy túi vải này đi ạ.” Trần ma ma càng dùng lực mạnh hơn.
Sắc mặt Tần Lam Nguyệt chợt thay đổi.
Nàng vốn không muốn đả thương người khác, lại càng không muốn vào lúc này gây chuyện thị phi ở đây.
Nhưng, Trần ma ma này ỷ mình sức cường lực tráng, gần như muốn siết đứt tay nàng, cố tình nhằm vào điểm này uy hiếp nàng.
*Ta nói một câu cuối cùng, buông tay.” Tần Lam Nguyệt cao giọng.
Trần ma ma vẫn vậy mà không chịu buông tay.
Cổ tay nàng bị siết đến tím xanh, xương cốt bị chèn ép hẳn thành vết, cơn đau dồn ập đến, cái tay chỉ sợ là sắp phế đến nơi rồi.
Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nghiêm mặt, tay kia nhanh chóng nắm lấy một con dao vùa nhỏ lại mỏng sắc như lá liễu.
Nàng nắm chặt con dao nhỏ, xẹt qua mấy ngón tay của bàn tay Trần ma ma đang giữ lấy cỗ tay nàng.
Ba ngón tay trong nháy mắt bị chặt đứt.
Ngón tay đứt rơi thông xuống nền tuyết trắng, trong nháy mắt hòa vào lẫn giữa những bông hoa tuyết trắng xóa.
Máu chảy như rót, tuôn ra từ những đầu ngón tay đứt đoạn của Trần ma ma, in thành một mảng đỏ tươi nổi bật dưới nền tuyết trắng.
Vừa nhìn thấy máu tươi, chứng sợ máu của Tần Lam Nguyệt lập tức phát tác, nàng vội nhảy lùi về sau mắy bước, ném con dao nhỏ xuống đắt, rút hai tay vào tay áo che giấu sự run rầy sợ hãi.
Trần ma ma chưa kịp hoàn hồn, không dám tin mình vừa bị chặt đứt ba ngón tay.
Ba ngón tay đứt nằm lẳng lặng trên mặt đất, máu tươi như nước không khống chế được mà tuôn ra, máu đỏ không chỉ in thẫm mặt tuyết mà còn nhuốm đẫm xiêm y.
Ngay sau đó, trong sân viện vang lên tiền kêu như lợn bị chọc tiết, thê thảm không kẻ xiết.
Tay đứt ruột xót, cảm giác đứt ngón tay đau đớn đến đáng sợ lan khắp toàn thân, Trần ma ma đau đến mức lăn qua lăn lại lê lết trên mặt đất, vừa lăn lộn vừa kêu rên, tiếng càng lúc càng nhỏ, sức lực càng lúc càng yếu, người cũng vì