Tần Lam Nguyệt cười lạnh: “Đây là phủ Thất Vương, không là địa bàn của người khác, hắn cần gì phải như thế chứ?”
“Nếu thật sự có lòng bảo vệ các nàng thì làm sao Mục Dã có thể dùng thủ đoạn độc ác?”
“Nương nương, có một số việc không phải người muốn làm là có thể làm được.” Lục Tu nói: “Thất Vương phủ là chỗ của Vương gia, nhưng nếu như Vương gia nhúng tay vào thì ý nghĩa đã khác đi rồi.”
“Hôm nay là ngày người trở về U Lan Các, Vương gia muốn để người đi xử lý chuyện này.
Chắc hẳn nương nương cũng biết chuyện này là do chính người gây ra!” Y nói.
Tần Lam Nguyệt không thể nào phản bác.
Lục Tu nói đúng, tại nàng dạy dỗ Tô Điểm Tình ở ngự đường đình nên Tô Điểm Tình mới nuốt không trôi cục tức kia và gọi Công chúa Mục Dã tới.
Cuối cùng, Bạch Mai và Lục Bảo các nàng bị liên lụy cũng là vì nàng.
Nàng đã biết tại hoạ này là nàng tự rước lấy, chỉ là không muốn thừa nhận sự thật này nên mới muốn đẩy trách nhiệm lên trên người Đông Phương Lý.
“Lúc lên triều, Vương gia rất ít khi lên tiếng mà lần này lên tiếng đáp trả mấy tên quan ngự sử lải nhải dài dòng kia, sau khi các quan ngự sử câm miệng thì những người khác cũng không có chuyện gì đáng để tấu nên bãi triều từ sớm, hắn lại đến trước mặt Hoàng thượng cầu xin Kim bài miễn tử thay cho người.” Lục Tu nói tiếp.
“Kim bài miễn tử kia cũng không phải thứ nói có là có được.
Chắc chắn Vương gia đã bỏ ra cái giá cực lớn.”
“Cái giá gì?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Đừng hỏi ta, ta cũng không thể nào biết được.” Lục Tu nói: “Những việc này đáng lẽ ta không nên nói ra nhưng ta cảm thấy Vương Phi có mấy lời hơi quá đáng.
Huống chi, Vương gia muốn có thuốc giải cũng không phải vì Tô Điểm Tình mà là vì muốn giảm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất.”
“Nương nương, người hãy suy nghĩ kỹ lại đi.”
“Nếu như hắn biết tất cả mọi chuyện thì tại sao lại phải để cho chuyện này phát triển thành ra như vậy?” Giọng của Tần Lam Nguyệt lạc hẳn đi: “Hắn muốn làm người ngoài cuộc đến như vậy sao?”
Lục Tu không biết lấy mấy câu lí lẽ ở đâu, y nói: “Nương nương, bất cứ chuyện gì thì cũng không nên nghĩ là chuyện đương nhiên, có một số việc mà người không tưởng tượng nổi đâu.”
“Cách làm của Vương gia ổn thỏa nhất, ngày mai người sẽ