“Tại sao?” Tần Lam Nguyệt cúi đầu nhìn tiểu tử vô phép tắc này: “Ta và Đông Phương Lý đến cùng nhau, người không nhìn thấy sao?”
“Thấy rồi, ngươi là nha hoàn do Thất Vương gia đưa tới, nên phải đợi ở bên ngoài.” Tiểu Đồng đứng chặn giữa lối đi.
Tần Lam Nguyệt nhìn Đông Phương Lý đi xa dần, nàng vội vẫy tay: “Này, Đông Phương Lý, ở đây có một Tiểu Đậu
Đinh cứ chặn ta lại, ngươi nói với hắn một tiếng cho ta vào đi.”
Đông Phương Lý dường như không hề nghe thấy, y đi qua tấm bình phong rồi vào trong phòng.
Mặt Tần Lam Nguyệt xám lại.
“Ta không phải là nha hoàn” Nàng nói: “Cho ta vào trong đi.
Tiểu Đồng khoanh hai tay hừ lạnh: “Thất Vương gia không hề để ý đến người, rõ ràng là ngài không muốn cho người vào, tiết kiệm sức lực chút đi, ta sẽ không cho người vào đầu.
“Nếu ta cố chấp xông vào thì sao?” Tân Lam Nguyệt khoanh hai tay lại: “Đến lúc đó đừng có nói ta ỷ mạnh hiếp yếu “Xông vào? Đúng là chuyện nực cười, Đỗ Khứ ca ca còn không phải là đối thủ của ta, vậy mà loại yếu như sên như người lại có thể vượt qua rào cản của ta?” Tiểu Đồng nói với vẻ đầy khinh thường.
Tần Lam Nguyệt nhướng mày, lại là một Tiểu Đậu Đinh có võ công cao cường.
Tên hồ ly nham hiểm Đông Phương Lý lại cố tình khiến nàng mất mặt nữa rồi.
“Này anh hùng nhỏ.” Nàng vặn eo: “Năm nay chắc người mới mười mấy tuổi nhỉ? Võ công cao cường hơn cả Đỗ Khứ ư? Muốn lừa ai vậy?”
“Tài không đợi tuổi”
“Được, anh hùng nhỏ.” Tần Lam Nguyệt dí tay vào trán hăn.
Tiểu Đồng ý thức được liền muốn tránh né.
“Đỗ Khứ có thể tiếp được chiêu búng ngón tay của ta, nếu như người trốn thì có nghĩa là nhận thua rồi.
Nếu người đã nhận thua thì phải cho ta vào trong.” Tần Lam Nguyệt nghiêm túc nói với hắn: “Dám so tài không?”
“Có gì mà không dám?” Tiểu Đồng ngẩng đầu, khinh thường nói: “Ta nhìn là biết người không có võ công, Đạn Chỉ Thần Công của người tuyệt đối không hạ gục được ta “Tuổi không lớn mà ngữ khí cũng không nhỏ nhỉ.” Tần Lam Nguyệt búng một cái lên trán hắn.
“Không đau một chút nào.”