Đông Phương Giác sai người mang viên thuốc lên.
Tần Lam Nguyệt ngửi thử, bỗng chốc trở nên yên tâm hơn.
Nàng nghĩ rằng ai đó đa động chân động tay vào dược phẩm, bỏ thuốc độc mãn tính hay gì đó, sau khi kiểm tra kỹ những viên thuốc, mới phát hiện ra rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Những viên thuốc mà Đông Phương Giác uống được làm bằng sa sâm lá nhỏ, Hoàng cầm, Mã đề và các loại dược liệu khác, sự kết hợp của những loại thảo dược này rất hợp lý, nhưng thật đáng tiếc, chúng không có tác dụng điều trị.
“Thuốc này chủ yếu dùng để thanh nhiệt, giải độc, không tốt cho thể trạng của huynh, Nhị sư huynh, sau này xin đừng dùng nó nữa.
Nàng nói.
“Không đúng bệnh?” Đông Phương Giác sững sờ, khỏe mắt liếc nhìn sau tấm rèm hạt: “Chuyện này, không có khả năng”
“Nhị ca không bị trúng độc và không bị chứng nhiệt, uống thuốc này sẽ chỉ làm bệnh tình thêm trầm trọng.” Tần Lam Nguyệt bẻ đôi viên thuốc ra, ngửi thấy mùi bên trong, cau mày thật chặt.
“Rõ ràng là khi khí huyết không tốt, âm hàn ngưng trệ kinh mạch dồn dập, sắc mặt Nhị ca tái nhợt, uống thuốc này lâu ngày sẽ có tác dụng phụ Nếu còn tiếp tục uống loại thuốc của lang băm như thế này, chỉ khiến tình trạng bệnh càng ngày càng nghiêm trọng”
“Ăn nói bừa bãi.
Trước khi Đông Phương Giác lên tiếng, thì một giọng nói tức giận từ sau cánh cửa khác vang lên.
Ngay sau đó, tấm rèm hạt di chuyển, một người đàn ông mặc đồ xám bước ra với khuôn mặt u ám.
Hắn ta có vóng dáng mảnh khảnh, phong thái hơn người.
Đáng tiếc rằng khuôn mặt tràn đầy tức giận đó đã làm ảnh hưởng đến diện mạo chung của hắn ta.
Hắn ta không hành lễ, chỉ là kiêu ngạo gật đầu với hai vị Vương gia, hướng ánh mắt nhìn về phía Tần Lam Nguyệt.
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Viên thuốc này làm sao có thể khiến tình trạng của Vương gia trở nên trầm trọng được?”
“Phi Kính” Đông Phương Giác có chút ngượng ngùng “Ngươi đừng hiểu lầm, Lam Nguyệt không có ác ý.
“Vương gia cần phải biện bạch cho nàng.
Lâm Phi Kính hừ lạnh: “Ta vốn không muốn tính toán so đo nữ nhân, nhưng nữ nhân nhỏ nhoi này lại nói năng bậy bạ, hiểu biết một chút về dược lý liền ngang ngược không coi ai ra gì, tự cho mình là đúng, thật không thể tha thứ.
Trong lời nói của hắn ta có sự coi thường và khinh