Từ trong mơ tỉnh lại, nàng nhìn thấy cảnh tượng này.
“Tối hôm qua ngươi cứ bám lấy bản vương không buông.” Đông Phương Lý nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Tần Lam Nguyệt, ý cười càng đậm, hắn dùng giọng nói lạnh lùng nói với nàng.
“Ngươi vừa khóc vừa nói bản vương đừng đi, bản vương vừa muốn đi thì người lại càng khóc to hơn, thật là phiền phức.
Nếu không phải bản vương cực kỳ buồn ngủ thì khi đó đã chặt tay của ngươi mang cho chó ăn rồi.”
“Ta khóc nói người đừng đi?” Trên trán Tần Lam Nguyệt giật giật.
Chuyện mất mặt như thế này làm sao lại có thể xảy ra chứ?
Nhưng thật sự lại rất có khả năng đó! Nàng mơ hồ nhớ lại, hình như nàng đã mơ thấy cha mẹ, còn mơ thấy cảnh ông nội mất.
Loại cảm xúc bi thương kia, cho dù đã tỉnh lại rồi vẫn còn đọng lại rất lâu.
Ở trong giấc mơ, sợ rằng nàng đã xem Đông Phương Lý thành người thân của mình rồi.
“Coi người thành gối ôm hình người là ta không đúng, hôm qua ta sốt đến mức hồ đồ rồi.” Tần Lam Nguyệt thắng thắn xin lỗi: “Vì vậy, giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì đầu đúng không?”
Đông Phương Lý đứng dậy mặc quần áo: “Ngươi thấy sao?”
“Ta cảm thấy giữa chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì cả.” Lương tâm Tần Lam Nguyệt cắn rứt nói: “Người bị thương ở chân, cánh tay cũng không thể cử động được, mấy ngày trước còn suýt mất mạng, sức lực yếu ớt.
Nghe đến đây, sắc mặt Đông Phương Lý đen thui, tiến đến gần nàng, trong giọng nói đầy nguy hiểm: “Vương phi nghĩ bản vương có vấn đề gì sao?”
“Không phải!” Tần Lam Nguyệt lùi về phía sau: “Ý của ta là hai người chúng ta già yếu, bệnh tật, tàn phế.
À không, À hai người chúng ta đều yếu ớt như vậy, chắc chắn là không thể làm gì được.
Vì vậy, ta là ta, ngươi vẫn là ngươi, giữa chúng ta không có gì cả.”
Nàng có chút nói không nên lời.
“Ngươi đây là muốn phủi sạch quan hệ sao?” Sắc mặt Đông Phương Lý lạnh đi: “Nói ra thì, Vương phi còn nợ ta một số đồ vật đấy, ngươi nên tìm cơ hội để trả lại đi.
“Không phải ta muốn phủi sạch quan hệ.” Tần Lam Nguyệt nói: “Mà là đây tình huống đặc biệt.
“Không phải ngươi vẫn luôn giữ thân trong sạch cho Tô Điểm Tình sao? Nếu như ta dính vào người thì chẳng phải là đã xen vào tình cảm của người khác sao, sau này ta muốn đánh muốn hận nàng ta sẽ bị cảm thấy chột dạ
Hơi thở của Đông Phương Lý trở nên đáng sợ.
Tần Lam Nguyệt cảm nhận được hơi thở trên người hẳn không đúng, có hơi hối hận, tại sao lại động vào vảy ngược của hắn vào lúc này chứ
Theo phản xạ có điều kiện, nàng vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, vừa nãy