Đông Phương Lý dừng lại một chút, nói thêm: “Không ai có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của phụ hoàng, ngươi cũng đừng đoán lung tung, dùng cách của người để giải quyết là được rồi.
Nếu như xảy ra chuyện gì, ở đây còn có hẳn.
Tần Lam Nguyệt biết rằng hắn đã đồng ý, nhẹ gật đầu.
Lúc này, hai người đã đi đến trước cung Bảo Ngọc.
“Thất vương gia đến, Thất vương phi đến.
Một thái giám đứng trước cửa, ngẩng đầu, cao giọng hô lên.
Sắc mặt của Đông Phương Lý nghiêm túc rồi bước vào cung Bảo Ngọc.
Vừa mới bước vào đã cảm nhận được một cơn gió mạnh thổi tới.
Trong cơn gió mạnh còn có âm thanh của một con tàu xuyên qua không khí, tốc độ cực nhanh.
Đông Phương Lý che trước mặt Tần Lam Nguyệt, mặc cho chén trà từ trong không khí đập vào người.
Nước trà còn nóng bỏng từ trên quan phục chảy xuống nhưng nét mặt hắn vẫn lạnh lùng, kéo Tần Lam Nguyệt quỳ xuống mặt đất.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Trinh phi nương nương”
“Lão Thất, người thật to gan, trong mắt người còn có phụ hoàng là trẫm không?” Hoàng đế đứng ở trước mặt, đi qua đi lại, khuôn mặt đó xanh xám lại, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận.
Ban nãy, chén trà đó chính là ông ta ném ra.
“Nhi thần biết tội.
Đông Phương Lý đưa mắt xuống: “Xin phụ hoàng bớt giận”
Tần Lam Nguyệt lén lút kéo tay áo của Đông PhươngLý.
Tên ngu ngốc này tại sao vừa đến đã nhận tội rồi?
Không phải đã nói để nàng xử lý rồi sao? Đông Phương Lý thở dài, ép giọng nói xuống thấp nhất: “Trước tiên để phụ hoàng nguôi giận đã “Ngươi đã nhận tội rồi, đợi chút nữa thì hết đường chối cãi.” Tần Lam Nguyệt nhíu mày, hành đại lễ: “Phụ hoàng, chuyện này không liên quan đến Thất vương gia, xin phụ hoàng đừng giận lây sang người khác.
Giọng nói của nàng không tự ti cũng không kiêu ngạo: “Nhi thần tự làm tự chịu, xin phụ hoàng minh xét mọi việc.”
Lời này nói rất không khách khí, rõ ràng là đang chỉ trích Hoàng đế không phân đúng sai, đen trắng không rõ.
Nét mặt của mấy người đang ngồi đều khác nhau.
Sắc mặt của Thái hậu đen xạm, vô cùng không vui.
Vẻ mặt của Hoàng hậu lại có chút hả hệ.
Nét mặt Đại Hoàng tử nặng nề, trong mắt hiện lên sự tính toán.
Những phi tần khác hoặc là khiếp sợ hoặc đang chờ để xem trò cười.
Đông Phương Lý âm thầm nhéo nàng một cái.
Hắn đã sai lầm rồi, biết rõ ràng là tính khí Tần Lam Nguyệt đã