“Thủ đoạn của Tô Điểm Tình cũng không chỉ có như thể.
Nếu nàng ta phải gả đến Thất vương phủ thì Vương phi sẽ làm gì?” Gương mặt Lục Tu bình thản.
Tần Lam Nguyệt biến sắc.
Đông Phương Lý vạch trần Tô iểm Tình trước mặt Hoàng đế khiến nàng ta thân bại danh liệt, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Nếu Tô Điểm Tình muốn lấy lại thanh danh thì gả cho Đông Phương Lý là biện pháp nhanh nhất.
Nữ nhân kia rất có khả năng không tiếc phải làm Sườn phi mà gả qua đây.
Lồng ngực Tân Lam Nguyệt như bị chặn lại.
Nếu là trước kia thì nàng còn có thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khua chiêng gõ trống rời khỏi, chúc mừng bọn họ đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử gì đó.
Nhưng bây giờ.
Tưởng tượng đến Đông Phương Lý sẽ lấy người khác thì trong lòng như bị một tảng đá đập vào, sóng dâng cuồn cuộn, không còn giữ được bình tĩnh nữa.
“Nếu Đông Phương Lý nguyện ý thì ta sẽ chúc mừng bọn họ.” Tần Lam Nguyệt lắc lắc tuyết trên ống tay áo, thanh âm theo sương trắng mà biến mất.
Nàng bước nhanh hơn đi vào cung Tử Vũ.
Chỗ đỗ xe ngựa của cung Tử Võ, xa phu thấy nàng đã đến liền vội chào.
Sắc mặt Tần Lam Nguyệt trong trẻo mà lạnh lùng vén rèm lên, nhìn Đông Phương Ly dựa vào xe ngựa thưởng thức kim bài miễn tử trong tay”
Ánh nắng chiếu vào, chiếu lên trên kim bài, ánh sáng phản chiếu bắn ra tứ phía, nàng bất giác nâng tay áo lên che mắt, tay kia đoạt lấy kim bài.
Đông Phương Lý tay mắt lanh lẹ lấy lại.
Nàng chụp phải khoảng không, tay chụp phải cánh tay thạch cao của hắn.
“Đau.
Đông Phương Lý hít một ngụm khí lạnh.
Tần Lam Nguyệt vội buông hắn ra.
Đông Phương lý khí định thần nhàn cất kim bài vào trong xiêm y.
Tần Lam Nguyệt biết nàng lại bị đùa giỡn, gương mặt đen thui vén rèm xe ngựa lên.
“Đây là đồ của ta, ngươi chiếm vậy đủ rồi chứ?”
“Chúng ta là phu thê, tương thân tương ai, của ngươi chính là của ta.
Thanh âm Đông Phương Lý bình thản, không hề sợ hãi.
Lọt vào tai Tần Lam Nguyệt lại cảm thấy ngứa răng.
“Khí nào thì chúng ta tương thân tương ái vậy? Trong ấn tượng của ta thì chúng ta chỉ có căm ghét lẫn nhau.
“A, tối hôm qua Vương phi còn ôm bổn vương khóc sướt mướt, bổn vương vừa rời đi thì ngươi liền khóc