Tần Lam Nguyệt nhìn Đông Phương Lý đi càng ngày càng xa, dường như có thứ gì đó đang chạy đi từ đáy lòng nàng.
Nàng cảm thấy nếu như để mặc cho y rời đi, tất cả mọi thứ giữa bọn họ sẽ càng ngày càng xa.
Khi cảm xúc này ập đến, nó còn đau khổ hơn sự bối rối ban đầu.
Bỗng nhiên nàng đứng dậy, chạy chầm chậm đuổi theo rồi ôm lấy y từ đằng sau.
Cơ thể Đông Phương Lý cứng đờ.
“Đừng động đậy” Tần Lam Nguyệt giữ chặt hai tay, kề sát sau lưng y: “Đông Phương Lý, để ta ôm một chút.
Đông Phương Lý quả thật không nhúc nhích.
Nàng có thể nghe được tiếng tim đập của y, có thể cảm nhận được hơi ấm của y, rất có cảm giác an toàn.
Tần Lam Nguyệt thở ra một hơi thật dài.
Trước kia nàng trách móc Đông Phương Lý không nói lời nào, nhưng suy nghĩ ở một góc độ khác, nàng chưa từng hỏi điều gì.
Một người không hỏi, một người không nói, đã định trước sẽ càng ngày càng xa.
Xem như nàng muốn buông tay, muốn rời xa thì cũng phải nói chuyện thành thật với nhau một chút.
Sau khi quyết định, Tần Lam Nguyệt buông y ra.
“Đông Phương Lý, đi theo ta”
Nàng dẫn y tới bên giường, bỗng nhiên đẩy y về phía trước.
Đông Phương Lý đang cảm thấy ngạc nhiên vì nàng chủ động, ngay sau đó, tay của nàng dùng lực bóp cổ y.
“Đông Phương Lý, đừng phản kháng”
Đông Phương Lý cảm thấy ngạt thở, sắc mặt dần dần biến thành màu đỏ tím.
Sau một lát, Tần Lam Nguyệt bỏ y ra.
“Ngươi muốn giết ta sao?” Đông Phương Lý họ khan hai tiếng.
Nữ nhân này tính toán chi li, lại không ra bài theo lẽ thường.
Nhưng nếu chỉ có như vậy mới có thể khiến trong lòng nàng dễ chịu hơn chút, vậy cũng đáng.
Tần Lam Nguyệt nghỉ một hồi, nàng lại bóp tiếp.
“Còn muốn nữa?” Cả khuôn mặt Đông Phương Lý đen thành than đá rồi.
Y không phản kháng, đợi nàng bóp