""Hoàng thượng, người để cho nàng xem đi." Tính tình của Lư Dương Vương vốn vội vàng hấp tấp, biết được cháu gái bảo bối có khả năng còn sống, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào : "Lỡ như là mèo mù vớ cá rán thì sao?" Khóe miệng Tần Lam Nguyệt co rút.
Lư Dương Vương người này ngay cả cháu gái bảo bối cũng mắng.
Hoàng đế gật đầu.
Tần Lam Nguyệt vội vàng đi đến bên cạnh thi thể của Quận chúa Nguyệt Lộ.
Một tay nàng đặt lên cổ tay Quận chúa, một tay thì để dưới mũi.
Không có mạch đập, không có hô hấp, đây là trạng thái tử vong trên lý thuyết.
Nàng lấy một sợi dây nhỏ buộc trên đầu ngón tay Quận chúa, ngón tay bị trói chặt hiện ra màu tím nhạt.
Tần Lam Nguyệt vui mừng.
Ngón tay hiện lên màu tím là vì chỗ bị buộc đã ngăn cản máu lưu thông.
Nói cách khác, sự tuần hoàn máu của Quận chúa Nguyệt Lộ vẫn còn tiếp tục, mạch đập và hô hấp của nàng ấy không phải là không còn, mà lá quá yếu ớt.
Mùi hạnh nhân tỏa ra từ trên người nàng, là từ trong miệng.
Mùi vị lúc có lúc không, điều này nói rõ hô hấp của Quận chúa Nguyệt Lộ vẫn còn, chẳng qua là yếu ớt quá mức, dùng phương pháp bình thường sẽ không tìm thấy.
Ở thời đại không có các dụng cụ tinh vi này, rất dễ bị nhận định thành tử vong.
Tần Lam Nguyệt sờ mũi, lúc ở U Lan Các nàng không quá để ý, bây giờ tới hoàng cung mới phát hiện khứu giác của nàng dường như trở nên cực kỳ nhạy bén.
Nàng, có thể phân biệt được các mùi vị cực nhỏ.
"Người đâu, lấy bình phong tới đây." Tần Lam Nguyệt nói : "Vây quanh Quận chúa Nguyệt Lộ." Nàng dùng bình phong để ngăn cách ra một không gian, đầu tiên cởi xiêm y của Quận chúa, kiểm tra cơ thể của nàng ấy một lần.
Quả thật như Đông Phương Lý đã nói, Nguyệt Lộ không còn là xử nữ.
Trước khi rơi vào trạng thái chết giả, đã hẹn