“Nhi thần thân thể yếu đuối, thời gian dài không ăn gì sẽ ngất xỉu, sợ đột nhiên ngất xỉu ảnh hưởng đến tâm tình mọi người, mới chuẩn bị một ít điểm tâm.” Tần Lam Nguyệt không kiêu không ngạo nói: “Nhưng nhi thần không hạ độc.” "Còn muốn giảo biện." Khuôn mặt của hoàng hậu ngưng tụ một lớp băng lạnh.
Bà ta nhìn hai ma ma vừa rồi lặng lẽ rời đi đã trở về, gật đầu lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã không thừa nhận, vậy đừng trách bản cung không khách khí, người đâu soát toàn thân.” "Dạ." Hai ma ma lĩnh mệnh.
Tần Lam Nguyệt vô tình cảm giác được một cỗ hàn ý.
Hai ma ma này, ánh mắt rất không thân thiện.
Khi họ đến gần, Tần Nguyệt Nguyệt theo phản xạ có điều kiện lui về sau hai bước, tránh để cho hai ma ma tiếp cận cơ thể.
"Thất vương phi, đắc tội rồi, người để chúng nô tỳ kiểm tra đi." Giọng nói của hai ma ma âm u lạnh như băng: "Chỉ có kiểm tra rõ ràng mới có thể chứng minh Thất vương phi người trong sạch.” Có mùi hương khó chịu trên cơ thể của họ.
Mùi hương khó chịu đó là thuốc độc.
Trên người hai bà tử này có giấu thuốc độc.
Tần Lam Nguyệt liếc hoàng hậu một cái.
Trên mặt hoàng hậu lạnh lẽo, đáy mắt lại có một cỗ tối tăm làm cho người ta kinh hãi.
Hai ma ma đều là người của hoàng hậu, họ làm chuyện gì hẳn là đã được hoàng hậu cho phép.
Nói cách khác, thứ bất lợi với nàng chính là thái độ của hoàng hậu.
Hoàng hậu từng bước bò tới vị trí này, không biết đã đạp lên bao nhiêu xương trắng lẫn máu tươi mới đạt được cái vị trí vốn chưa từng dễ dàng để có được.
Nếu Thập hoàng tử