"Hoàng hậu là người đã từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Bà ta đã hiểu được, Tần Lam Nguyệt đang cho bà bậc thang để bước xuống.
Chuyện hai ma ma tàng trữ thuốc độc đã không giấu được, cũng không thể lừa cho qua được, trong đại điện có rất nhiều người muốn nắm thóp bà ta, kéo bà ta xuống khỏi vị trí hoàng hậu, một bước đi sai sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
Bà ta muốn tránh chuyện này thì chỉ có thể xử trí hai ma ma.
"Càn rỡ." Hoàng hậu vô cùng đau lòng nói: "Bản cung đối với các ngươi như thế, các ngươi lại làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.
Người đâu, kéo chúng ra ngoài đánh chết." Khi nói hai chữ đánh chết, trái tim của hoàng hậu cũng chảy máu.
Hai ma ma này là nha hoàn đi theo từ hồi còn là khuê nữ của bà ta, từ nhỏ đã đi theo bà ta, hiện tại tình thế nguy cấp phải tự bảo vệ mình, bà ta chỉ có thể hy sinh bọn họ.
Hai ma ma nghe thấy mình bị đánh chết, cũng bị dọa ngây người: "Nương nương, Hoàng hậu nương nương, đừng mà, nô tỳ oan uổng, xin hãy điều tra rõ ràng” "Hoàng hậu nương nương, người biết chúng nô ty oan uổng mà." "Còn dám giảo biện, người đâu, cho chúng uống hết lọ thuốc độc kia cho bản cung." Hoàng hậu sợ hai người vì tham sống sợ chết mà nói ra cái gì không nên nói, phân phó người bên cạnh rót hai bình thuốc độc cho các bọn họ.
Hai ma ma giãy dụa, sau khi bị đổ thuốc độc vào miệng, giằng co vài cái mới bị ép nuốt xuống.
Con ngươi cả hai trợn to, chết không nhắm mắt.
"Kéo ra ngoài." Hoàng hậu có chút mệt mỏi phẩy phẩy tay: "Các nàng đi theo bản cung nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hậu táng đi.
” Cấm vệ quân kéo thi thể ra ngoài.
Trong đại điện lặng như tờ, ai nấy đều không dám lên tiếng.
Tần