Chương 57 Hai mắt Đông Phương Lý rũ xuống, tay nắm thật chặt.
Tần Lam Nguyệt thở dài thật sâu, đi ngang qua hắn, đến bên cạnh Tô Điểm Tình.
Tô Điểm Tình lùi về sau hai bước, biểu cảm trên mặt thay đổi mấy lần.
Trước mặt Đông Phương Lý, nàng ta biểu hiện ra vô cùng vô tội và yếu ớt, giọng nói nhát gan, giống như là bị kinh hoảng khủng khiếp: “Tần cô nương, ngươi, ngươi muốn làm gì?” “Ngươi cảm thấy ta muốn làm gì?” Tần Lam Nguyệt lấy ra thanh đao mỏng như cánh ve từ trong tay áo.
Nàng đi đến trước mặt Tô Điểm Tình: “Rất đơn giản, ngươi không muốn ta sống tốt, thì ta sẽ hủy hoại ngươi." “Tần Lam Nguyệt!” Đông Phương Lý quát lớn: “Ngươi dám!” “Có gì mà ta không dám?" Tần Lam Nguyệt cười nói.
“Thất Vương Gia, ngươi đừng quá xem thường ta, ta đã nói với ngươi, ta xưa nay không phải là con thỏ mặc cho người ta ức hiếp" Nàng cất đạo vào: “Đồng thời, ta cũng không phải là người hiếu thắng hơn thua, ta chỉ là ghét bị ức hiếp, ghét bị hãm hại mà thôi.” “Đông Phương Lý, ta hỏi ngươi, ngươi tin lời Tô Điểm Tình, nói rằng ta là người đẩy nàng ta xuống khỏi đình đúng không? Đông Phương Lý lạnh mặt, không nói.
“Ngươi không trả lời, vậy ta sẽ rạch trên mặt nàng ta một đao, cho đến khi người chịu trả lời thì thôi.” Tần Lam Nguyệt nói xong, giơ đao lên, khua khua tay trên mặt Tô Điểm Tình một chút.
Tô Điểm Tình dường như là bị dọa sợ choáng váng, trên khuôn mặt xinh đẹp không còn chút huyết sắc nào, nước mắt rơi lã chã, mảnh mai như một đóa hoa bị ức hiếp.
“Lý ca ca, cứu ta với.” Nàng ta muốn chạy đến bên cạnh Đông Phương Lý, nhưng lại bị Tần Làm Nguyệt ngăn cản.
“Đúng!” Hai mắt Đông Phương Lý tối đen, giờ khắc này, y muốn băm Tần Lam Nguyệt ra thành ngàn mảnh.
Nhưng huyệt Thiên Trung bị quản chế, hắn lại không thể nào vận sức được.
Lửa giận và sát khí giấu trong tim, lần đầu tiên trong đời y uất ức đến như thế.
“Nếu ngươi đã tin tưởng nàng ta, thì ta