“Cánh tay của huynh có sao không?” “Lý ca ca, nhiều máu quá.
Nàng ta vừa nói vừa khóc: “Đều do muội, nếu không phải do muội thì huynh cũng sẽ không phải chịu loại tội này.
Sắc mặt Đông Phương Lý tái nhợt, không chút huyết sắc.
Máu vẫn không ngừng chảy ra, thân thể của y cũng trở nên lạnh buốt.
“Ly ca ca, huynh nói một câu đi, muội sợ lắm.” Tô Điểm Tình khóc như hoa lê ướt mưa, không biết phải làm sao.
Tần Lam Nguyệt nắm chặt tay, nhắm mắt lại, không để bản thân nhìn thấy máu tươi.
Nàng cố gắng để cho giọng mình bình tĩnh lại: “Tôi Điểm Tình, người có sức khóc, không bằng chạy đi gọi Thái Y đi” Tô Điểm Tình quay đầu, hung hãng nhìn nàng chằm chăm: “Tần Lam Nguyệt, ngươi là thứ độc phụ rắn rết, người quá ác độc.
“Ta ác độc?” Tần Lam Nguyệt ngưng lại nụ cười: “Chắc là thế, nhưng mức độ ác độc của ta còn kém xa người vạn dặm "Tần Lam Nguyệt, người sẽ gặp báo ứng Tô Điểm Tinh nói xong, nhanh chóng chạy xuống đình đi gọi Thái Y.
Tần Lam Nguyệt nghiêng người trên lan ca, ngửi được mùi máu lan tràn khắp nơi, run rẩy không ngừng được.
Nàng không dám mở mắt, sợ rằng mở mắt sẽ trông thấy máu tươi phủ khắp trời.
“Đông Phương Lý, người tội gì phải khổ như thế?” Vì một đóa sen trắng trong ngoài bất nhất, đáng không? giá Coi như y không đánh gãy tay mình, Tô Điểm Tình cũng sẽ không sao cả.
Vào lúc gặp phải việc uy hiếp đến tính mạng mình, đóa sen trắng kia sẽ tự vạch mặt mình, sen trắng biến thành sen đen, vừa rồi nàng suýt chút nữa đã bị Tô Điểm Tình phản đòn giết chết đấy thôi.
Đông Phương Lý lại vì loại nữ nhân kia, lựa chọn đánh gãy tay mình.
Cảm động trời đất đến buồn cười.
Cơ thể Đông Phương Lý lạnh lẽo.
Hôm nay là ngày phát bệnh, vốn đã giày vò y đến thoi tháp, chỉ mới