Chương 67 Càng ngày tiết trời càng lạnh, nàng ta rét đến nỗi rằng va vào nhau cầm cập, đầu óc mụ mị, ý thức cũng bắt đầu tiêu tan.
"Xong đời." "Bổn cô nương phải chết ở chỗ này, thật không cam lòng, vậy mà lại chết trong cái bẫy nhỏ này." Bạch Mai lẩm bẩm: "Do bổn cô nương sơ ý, cái loại ngu xuẩn đó không phải đối thủ của ta." "Nhìn người vẫn rất có sức sống" Tần Lam Nguyệt ngồi xuống bên người nàng ta: "Hay là đông lạnh ngươi thêm một lúc nữa nhỉ?" Bạch Mai đã bị đông cứng, tái xanh cả mặt, nàng ta oán hận cắn rằng: "Nữ nhân rắn rết, không cần người thương hại ta, hừ, có bản lĩnh thì đấu chính diện đi, nhất định ta sẽ không thất bại bởi ngươi." "Đúng, ta hèn hạ, ta ác độc, lòng ta như rắn rết." Tần Lam Nguyệt gật đầu: "Lục Bảo, mì đã nấu xong chưa?" "Xong rồi ạ." 11 Lục Bảo đem một bát mì nóng hổi ra.
Tần Lam Nguyệt cầm đũa lên, thổi thổi về phía Bạch Mai: "Dùng canh ninh cả ngày để nấu mì, nóng hổi, mùi vị thật thơm ngon.
Nàng ăn vài miếng, gọi: "Lục Bảo, ngươi cũng múc một bát ra đây đi, chúng ta ra cửa ngồi ăn." "Vâng." Lục Bảo cũng bưng ra một tô mì, một trái một phải ngồi cạnh Bạch Mai.
Các nàng cố ý phát ra âm thanh, chọc cho Bạch Mai trợn trắng mắt.
"Tần Lam Nguyệt, muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi." Bạch Mai ngửi được mùi thơm khiến người ta không thể kìm chế được kia, càng thêm lạnh giá, bụng cũng kêu "ọc ọc": "Đừng sỉ nhục người khác quá đáng." "Tại sao ta phải chém ngươi giết ngươi, ngươi là