“Vị trí bị trúng tên.
Đỗ Khứ có chút lưỡng lự: “Ở chân.
Đó là vết thương của một tháng trước chắc không có liên quan gì đến lần phát sốt này chứ?" “Để tôi xem vết thương trước đã." Tần Lam Nguyệt nói rồi định cởi quần của Đông Phương Lý.
“Ngươi làm gì vậy?” Đỗ Khứ giật mình vội vàng ngăn nàng lại.
“Ta xem vết thương." Tần Lam Nguyệt nói: “Cánh tay của Đông Phương Lý không làm sao, cơn đau đầu cũng giảm bớt rồi, ta cũng đã cho hắn dùng thuốc tiêu viêm nên chắc là không có vấn đề gì.
Nhưng trận sốt cao này của y quá bất thường rồi, nếu như không thể tìm được nguyên nhân thì y sợ là sẽ bị nguy hiểm.
Đỗ Khứ nghĩ một lúc vừa vò đầu, vừa sờ mũi.
Trong mắt đại phu không phân biệt nam nữ thì có gì chú? phái Hơn nữa Đông Phương Lý đang hôn mê, có làm gì hàn thì hắn cũng không biết được.
Nàng còn muốn nhận lúc này moi móc lịch sử đen tối của hạn, chờ hàn tỉnh lại rồi lại chọc tức hàn Thị vệ trung thành như Đỗ Khứ này thật là cản trở quá đi.
"Đây, đây là có chuyện gì vậy?” Đỗ Khứ hít khí lạnh: “Vết thương trên người Vương Gia nên sớm hồi phục rồi mới đúng chứ, sao lại biến thành thế này?” Tần Lam Nguyệt bận rộn quay đầu đi.
Nhìn thấy vị trí phía trên đầu gối của Đông Phương Lý có một vết thương cũ, vết thương đã lở loét sưng mủ lên rồi, vốn chỉ là vết thương như cái móng tay mà không biết từ lúc nào lại trở nên dữ