"Không có? Không có khả năng.
Tần Lam Nguyệt nói.
“Vương phi tạm thời đừng nóng nảy, có thể để cho thần nhìn thoáng qua vết thương của Vương Gia hay không?” Lâm thái y nói.
“Vương Gia, có thể để Lâm thái y nhìn vết thương một chút không?" Tần Lam Nguyệt nhìn về phía Đông Phương Lý.
Sắc mặt của Đông Phương Lý đen lại.
Y giả bộ không nghe thấy, vẫn nhìn về phía xa.
Tần Lam Nguyệt cực kỳ chán ghét dáng vẻ ra vẻ cao thâm của y, đi lên túm lấy tấm thảm của y.
Ngay khi nàng muốn xuống tay, Đông Phương Lý lại vén chăn lên.
Bàn tay của nàng cứng đờ giữa không trung, xuống tay cũng không phải, không xuống tay cũng không phải, xấu hổ muốn chết.
Gần xanh trên thái dương Tần Lam Nguyệt nhảy đến vui vẻ, tên khốn kiếp Đông Phương Lý này, nhất định là cổ ý.
Lâm thái y hành lễ.
Ông ta nhìn vào vết thương đã được xử lý thì nhíu mày.
Qua một lúc lâu mới nói: "Quả nhiên như Thất vương phi nói, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì là một vết thương nho nhỏ mà thôi, bên trong lại thối rữa nghiêm trọng." “Vương Gia, chắc là ngài đã trúng độc rồi.” Vẻ mặt của Đông Phương Lý không chút thay đổi, đôi mắt kia rũ xuống, che khuất sóng gió mãnh liệt trong đáy mắt.
Có thể giấu được độc của Lục Tu, tuyệt đối không phải độc dược của vương triều Đông Lục.
"Là chất độc gì?” Giọng nói của y trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt của Đông Phương Lý đen nhánh: "Đỗ Khứ, phân phó xuống, bí mật điều tra chuyện liên quan đến độc dược Bắc Lục.” “Chuyện này không được