Chính là dù hắn không nói, Triệu Khương Lan cũng không muốn tiếp tục trách cử hẳn nữa.
Nàng chính là người không có nguyên tắc như thế, lúc tức giận thì lập tức giương nanh múa vuốt, hận không thể giết chết hàn cho hả giận.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên, lại nhớ tới mọi thứ của ngày trước, nàng lại không thể nào nhớ ra được mình đang bực dọc chuyện gì nữa. “Chỉ là quên đi chuyện lần trước thôi. Sau này nếu huynh còn không phân rõ đúng sai đã nghĩ oan người khác, ta vẫn sẽ tức giận.”
Triệu Khương Lan suy nghĩ một lúc, vẫn phải bổ sung thêm một câu: “Dù sao người có tầm mắt kém cỏi như huynh, lúc nào cũng bắt nạt ta”
Trên mặt hắn ngượng ngùng: “Ta không muốn bắt nạt nàng, ai bảo trước đó nàng cứ luôn chọc tức ta, còn giả điên giả khùng lừa ta.
Nàng lúng túng khu một tiếng: “Dù sao thì ta đều gả cho huynh rồi, có không thích thì huynh cũng cưới ta về rồi, chung quy thì phải cùng nhau chung sống. “Ta biết trong lòng huynh chỉ có Thẩm Hi Nguyệt, ngày thường huynh có thể không công bằng một chút, nhưng cũng không thể không có chút nguyên tắc nào lại cứ luôn bất công như thế. Nếu không, làm Vương phi như ta thật mất mặt”
Nói tới đoạn sau, giọng của Triệu Khương Lan có chút trầm xuống, giống như nhớ lại chuyện không vui, bất giác bĩu môi.
Mộ Dung Bắc Uyên chợt bật cười.
Hãn nở nụ cười, đôi mắt yên ả cong lên, ánh mắt hào hoa phong nhã giống như nước chảy róc rách ra bên ngoài, lộ ra một nét tuyệt đẹp trần gian không thể che đậy nổi.
Triệu Khương Lan nhớ tới thời điểm bọn họ đấu đá nhau gay gắt, hắn luôn khiến nàng tức giận đến nôn ra máu, lạnh lùng giống hệt Diêm Vương
Vậy mà lúc hân dịu dàng lên, lại dáng vẻ không giống chăm sóc đó khiến nỗi uất ức của nàng như được ủi phẳng lại.
Nàng không nghĩ ra trên thế gian này sao lại có người mẫu thuận như vậy, hai tính cách vô cùng trái ngược lại trộn lẫn vào nhau, khiến nàng không biết tiến lùi như thế nào.
Nếu không có Thẩm Hi Nguyệt, hắn vốn phải nên là một người lương thiện ngoài lạnh trong nóng rồi
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Triệu Khương Lan lại chẳng tiếc lời mắng nhiếc Thẩm Hi Nguyệt.
Nhưng nàng không biết, lúc này Thẩm Hi Nguyệt ở trên giường đang hốt hoảng, suýt chút nữa tức đến hộc máu.
Nàng ta dùng sức nằm cổ tay của Khê Hà: “Có phải người nhầm rồi không, huynh ấy thật sự sai người truyền lời cho ta, bảo ta làm như thế?”
“Trắc phi, người không tin người truyền lời thì dù sao cũng nên tin vào nét chữ của chủ tử chứ. Trong thư chủ tử viết rất rõ ràng, hiện tại chỉ dựa vào độc tình và phần ân tình của người đối với Tử vương gia chỉ e là không thể giữ chặt được ngài ấy đâu. Vương phi và Tử vương gia đã viên phòng rồi, nếu nàng ta dùng cơ thể để giữ ngài ấy lại, người sẽ làm như thế nào?”