Có lẽ do câu nói của Triệu Khương Lan vượt ngoài dự kiến của Mộ Dung Bắc Uyên, đáy mắt hắn nổi lên một ánh sáng nhỏ vụn.
Hắn nhịn không được tiếp tục hỏi: “Vậy nàng cảm thấy, chuyện này do ai gây ra?”
“Với bộ óc ngốc nghếch của Ninh Vân thì còn lâu mới nghĩ ra được kế sách một hòn đá ném hai chim như này: Nàng trầm ngâm.
Vốn cho rằng Thẩm Hi Nguyệt sẽ giúp một tay, kia rất có thể được xuất phát từ bút tích của Mộ Dung Bắc Qúy.
Nhưng hòa thượng lại hết lần này tới lần khác chắc chắn là Triệu Đường, dù Mộ Dung Bắc Qúy có hồ đồ đến đâu cũng sẽ không làm Triệu Đường xảy ra chuyện không may.
Như vậy chỉ còn những người khác.
Giáng một đòn vào Triệu gia, không khác gì cùng lúc đụng chạm đến ngũ vương phủ và tứ vương phủ.
Nhất là một khi Mộ Dung Bắc Uyên vì tình riêng giấu giếm không báo thì chắc chăn tứ vương phủ sẽ chọc giận thánh thượng.
Cách làm mượn đao giết người như này, đúng là rất quen.
Triệu Khương Lan ngước mắt: ‘Không thể tưởng được là nhị ca còn có sắp xếp ở chùa Nam Chiếu.”
Mộ Dung Bắc Uyên thấp giọng cười cười, khuôn mặt ngọc càng thêm vài phần phong nhã.
Hình như giờ hắn thích cười hơn so với quá khứ rất nhiều, Triệu Khương Lan nghĩ.
“Một người ở ẩn vài chục năm đột nhiên bắt đầu hành động, hiển nhiên là mấy năm trước sẽ không hề bị uổng phí. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào vị trí kia, ván cờ đã bố trí từ trước, sợ là còn lớn hơn nhiều so với những chuyện chúng ta thấy được.”
“Đúng vậy” Triệu Khương Lan thoải mái mà ngâm nga: “Chó cắn chó, ngũ đệ của huynh gặp phiền phức rồi.”
Đêm nay, ngoài cửa sổ, đóa hoa quế đã dần dần nở rộ, tỏa ra hương thơm.
Làn gió mát lướt qua bệ cửa sổ bằng gõ, ngẫu nhiên phát ra tiếng cót két đu đưa.
Sau khi tỉnh lại, Mộ Dung Bắc Uyên đã đi rồi.
Nàng thức dậy khá sớm, sắc trời chỉ vừa mới tảng sáng.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã cưỡi ngựa vào nội cung để dự buổi triều sớm, đã xuất phát từ sớm, có lẽ là đi theo đường núi từ đêm.
Hắn cần gì phải khổ cực giày vò như vậy, rõ ràng là có