Giang Dương cắn chặt răng: “Vương gia có từng nghĩ, vị Trắc phi kia không hề đơn giản như người nghĩ không, ngài biết rõ nàng ta cũng không hề vô tội lại khăng khăng bảo vệ nàng ta, tình nguyện hy sinh thê tử cưới hỏi đàng hoàng kia, đây là chuyện quân tử nên làm sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhấc chân đá ngã người trên mặt đất: “Ai cho ngươi lá gan nói chuyện như vậy với bổn vương?”
Hắn ngẩng đầu: “Thuộc hạ chỉ ăn ngay nói thật.”
Mộ cổ sát khí bao trùm, Giang Dương cảm giác cơ thể run lên, tay chân lạnh lẽo.
“Bổn vương bao che Trắc phí thì sao? Triệu Khương Lan trăm phương ngàn kế có được vị trí Vương phí, vậy thì phải chịu đựng sự áp lực và nguy hiểm của vị trí này, nếu như không qua được thì chính là do báo ứng”
Gương mặt tuấn mỹ của hắn trở nên lạnh nhạt Dường thương hại lúc trước ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn.
“Nếu nàng bình an không việc gì mà trở về thì vần là Tứ vương phi như cũ, nếu bị nghiêm trị cầm tù, thì cũng do vận khí nàng không tốt”
Đại tông chính viện vắng lặng, đêm lạnh.
Một người cầm roi dính nước muối hung hăng quất vào người Triệu Khương Lan.
Nàng đau đớn tới mức giật mình, nhưng nhịn xuống không hé răng một lời, môi bị cắn nát.
“Tứ vương phi còn không chịu nhận tội sao?
Tội gì cường ngạnh chống đau khổ da thịt hiện tại, chỉ bằng sớm nói thật, không chừng Minh Thân vương sẽ xử nhẹ.”
Nàng ngửa đầu tùy ý cười, mặt không giọt máy, khuôn mặt lại tuyệt mỹ như câu tâm đoạt phách: “Chuyện bổn cung không làm, vì sao phải nhận?”
Bang! Lại một rôi, trên người nàng vết thương cũ chưa khỏi, còn bị quật thêm vết thương mới, cảm giác đau đớn xuyên tim.
Trong lòng TRiệu Khương Lan tự giêu, một đời này của nàng thật sự quá chông gai.
Cho dù nàng muốn lánh đời, phiền toái luôn đến cửa tìm nàng, căn bản không trốn được.
Giấy trắng mực đen đưa đến trước mặt nàng, đây là muốn buộc nàng nhận tội.
Minh Thân vương từ lức bắt đầu đã không cho nàng có cơ hội biện giải, ch oduf nàng dùng cách nào để giải vây cũng bị vô tình phủ quyết.
Đối với luật phảp An Thịnh thì TRiệu Khương Lan không rõ.
Tuy thân là Vương phi, mặc dù làm chết người cũng không tới mức đền mạng, nhưng lại có thể bị cầm tù dài hạn, thậm chí bị biếm làm thứ dân vô cũng không chừng Mũi roi đầu hổ mỗi phút đều đánh vào da thịt nàng, bị tra tấn tới mức mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại nàng đã nằm trong đại lao trên mặt đấy, Triệu Khương Lan khó chịu, sau đó lại cảm thấy đau đớn.
Trong lòng nàng rõ ràng, lúc này chỉ vừa bắt đầu.
Sau đó sẽ có nhiều hình phạt khác chờ mình, trừ khi nàng nhận tội hoặc tìm được chứng cứ có lợi, băng không sẽ bị liên tục bức cung.
Mộ Dung Bắc Uyên sẽ giúp nàng sao?
TRiệu khinh đang rũ mắt, theo hiểu biết của nàng thì đại khái là hắn mong ngóng nàng chết đi, sao lại giúp nàng, thật buồn cười.
Cửa nhà tù kẽo kẹt mở ra, Triệu khinh đang ngẩng đầu nhìn lên một nữ nhân béo đang đi tới, đem bát cơm ném về phía nàng, tho lỗ nói: Mau ăn, ăn xong ta còn thu