Dịch Chân cười lạnh: “Tên đó chết còn chưa hết tội, cưỡng đoạt dân nữ bị ta gặp được, ta liền một đao chém chết hắn.”
Triệu Khương Lan cười cười, lắc đầu: “Cưỡng đoạt dân nữ, ngươi nhịn không nổi hắn ta. Nhưng người lại cướp ta về đây, đây là đạo lý gì vậy?”
Dịch Chân bị nàng nói đến tức giận, không nói một lời mà rời đi.
Tiểu Bàn chột dạ chọt chọt ngón tay: “Chúng ta không thường xuyên làm những việc này, hầu hết là cướp tiền dọc đường, có lúc còn cướp của người giàu chia cho người nghèo”
Triệu Khương Lan nhìn hắn ta: “Vậy còn ngươi? Người có chuyện gì?”
“Ta được đại ca của ta dẫn dắt, huynh ấy vốn là đại đương gia của sơn trại chúng ta, có điều huynh ấy đã chết rồi. “Sao lại chết rồi? Tại sao các ngươi lại chạy trốn, Tiểu Tửu và Sơn ca lại là vì nguyên nhân gì?”
Tiểu Bàn đang định giải thích thì bỗng nhiên có người từ phía sau ném một viên đá lên đầu hắn.
Triệu Khương Lan quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Tửu.
Lúc này hắn ta không cười nữa, ngược lại là đang bưng lấy gương mặt, ngờ vực nhìn về phía Triệu Khương Lan. “Vương phi hỏi nhiều như vậy để làm gì? Biết được càng nhiều bí mật, ngươi còn có mạng mà sống sao? Không lẽ cô muốn ở lại đây cả đời?”
“Tiểu Tửu, ta không có ý gì khác, ta chỉ thấy tiếc thay cho các người mà thôi. Bốn người các người đều có tài nghệ bất phàm, nếu như dùng cho việc chính đáng chắc chắn sẽ tạo nên việc lớn, hà tất phải đi vào con đường lệch lạc chứ?”
Tiểu Tửu rũ mắt, trong giọng nói có sự buồn rầu không phù hợp với tuổi tác của hắn: “Không phải ai cũng có mệnh tốt như vương phi, vừa sinh ra đã là quý nữ nhà cao cửa rộng”
Triệu Khương Lan khẽ miết rằng, trong lòng có một tính toán khác.
Nàng đổi một đề tài khác: “Nếu như đại đương gia của các ngươi đã qua đời rồi, vậy hiện tại là ai đang làm chủ sơn trại?”
Tiểu Bàn lắc đầu: “Mấy người chúng ta bàn bạc với nhau, nhưng ai làm đại đương gia thì vẫn chưa quyết định. Ngoại trừ Sơn ca ra, trong chúng ta ai cũng muốn làm đại đương gia mới. Hì hì, có điều ai cũng không phục ai.”
“Ồ? Vậy cũng phải có một quy tắc chứ. Cứ chậm chạp không chịu quyết định vậy chẳng phải