Nhất định là do Triệu Minh quyến rũ Mộ Dung Bắc Uyên!
Nhìn dáng vẻ hắn mảnh khảnh như thế, còn cả ngày bày ra cái vẻ yếu đuối mong manh, diệu hiền như nữ tử bình thường, thế nên Mộ Dung Bắc Uyên mới có thể sinh lòng yêu mến.
Rõ ràng vương phi trước đó của ngài ấy còn là nữ tử, hơn nữa có người nói tình cảm của ngài ấy và Thần vương phi vô cùng sâu đậm, chắc chắn là cái tên Triệu Minh kia đã dùng biện pháp thấp hèn gì đó rồi.
Thiệt là, chẳng lẽ trong trời đất này không còn một nữ tử nào có thể lọt vào trong mắt của hắn nữa sao?
Thế mà phải đi quyến rũ Thần vương điện hạ, thật không biết xấu hổ!
Vừa nhìn hắn là biết cũng không phải là thứ tốt lành gì, nếu như Thần vương điện hạ có thể nhìn rõ bộ mặt thật của hắn là tốt rồi.
Chỉ cần để Thần Vương căm ghét Triệu Minh, vậy là đến lúc đó mình lại có cơ hội…
Nghĩ như thế, tầm mắt của quận chúa Minh Châu không khỏi rơi xuống người nha hoàn Thảo Như.
Tuy nói Thảo Như không đẹp bằng mình, nhưng cũng coi như là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp.
Loại nam nhân thân phận bình thường như Triệu Minh kia, nếu như có thể gả Thảo Như cho hắn, thì cũng coi như là quá lời rồi.
Thấy ánh mắt của quận chúa cứ liên tục nhìn mình chằm chằm, Thảo Như không hiểu hỏi: “Làm sao thế quận chúa?”
“Thảo Như, ngày thường bổn quận chúa đối xử với ngươi không tệ phải không.
Bây giờ có chuyện, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta được.
Nếu như ngươi làm thành công, ta nhất định sẽ rất biết ơn ngươi, thậm chí có thể đốt khế ước bán thân của ngươi nữa, cho ngươi thoát khỏi nô tịch.”
Nghe nói như thế, hai mắt Thảo Như tỏa sáng.
“Nếu có gì có thể giúp được quận chúa, nô tỳ đương nhiên là chết cũng không chối từ!”
“Nha đầu ngốc, sao ta có thể cam lòng để ngươi đi chịu chết chứ, chỉ là hi vọng ngươi có thể giúp ta một