“Chuyện này không nên chậm trễ. Nếu như ta rời khỏi nhà quá lâu, vậy e rằng trong phủ sẽ đại loạn mất. Vậy nên các ngươi hãy nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi các ngươi không còn là người của Ngự Phong trại nữa mà là đoàn thương nhân từ quê nhà Biền Thành lên kinh đô làm ăn. Biền thành xa xôi vạn dặm, là biên giới của Vinh Dương và Thịnh Khang, sẽ không có người cố ý đi thăm dò thân phận của các ngươi đâu.”
“Biền Thành có một trấn nhỏ tên là Lạc Gia trấn, người trong trấn đều mang họ Lạc, từ hôm nay đó chính là họ của các ngươi. Đó là một trấn nhuộm son có tiếng, người ở đó hầu hết đều là thương nhân, không thiếu người đi làm ăn xa nhà, tính lưu động rất lớn. Nếu thật sự có người truy cứu, các ngươi chỉ cần nói mình đến từ đâu, sẽ không có người nghi ngờ.
“Ta không phải là bị các ngươi cướp về, mà là trong lúc ta chạy thoát thân bị rơi xuống sườn núi được các ngươi đi ngang qua cứu được. Chậm trễ quay về là bởi vì trong núi có người bày binh bố trận, chúng ta bị nhốt trong đó nên không ra được.
“Khi đến kinh thành rồi, các ngươi chỉ cần nghe lệnh của ta. Cho dù là Thần vương điện hạ cũng không thể sử dụng bất kỳ một người nào trong số các ngươi.”
Lời này của nàng khiến cho bọn họ có chút kinh ngạc.
Từ xưa đến nay nữ nhân xuất giá tòng phu, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được cách nói này.
Điều này có phải là có ý nghĩa rằng, quan hệ của vương phi và Thần vương thực ra không hề tốt? Nhưng lời này của nàng lại khiến bọn họ yên tâm. Thần vương này đối nhân xử thế ra sao vẫn còn chưa biết được.
Chỉ cần đi theo Triệu Khương Lan, sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Những người này đều có tính cách kiên cường mạnh mẽ, nếu đã quyết định chủ ý rồi, hôm đó bọn họ liền thả hết người trong sơn trại đi.
Chỉ còn lại hơn mười người là đồng ý theo bọn họ vào kinh, những người còn lại đều cầm lấy ngân lượng đi đầu quân cho sơn trại khác.
Đêm hôm đó, bọn họ thả con sư tử về rừng, một đoàn người mang theo gia sản còn lại cùng nhau cưỡi ngựa xuống núi.
Triệu Khương Lan thay lại y phục mà nàng mặc lúc mới tới, dùng khăn lụa mỏng che mặt. Tuy rằng đã bị dính bụi bẩn, nhưng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Người trong sơn trại đều cắt tóc cạo râu, thay lên những bộ y phục tương đối vừa mắt. Nhìn qua thì sẽ không có ai nghĩ rằng bọn họ