Mộ Dung Bắc Uyên cầm thư, rủ mắt, khẽ cười.
Thế mà nàng cũng nghĩ ra được, đến cả ngựa của người ta cũng không tha.
Như vậy, phần thắng của trận chiến này quá lớn rồi.
Vậy nên Mộ Dung Bắc Uyên không hề do dự, lập tức hạ lệnh chuẩn bị quân trang để xuất phát, tiến công đến Bái Hành Quan.
Bên quân dẹp phản loạn đã hành động, bên phe Ngụy An làm sao có thể ngồi yên.
Hắn ta lập tức triệu tập binh mã, bảo khắp nơi chuẩn bị.
Nhưng khi đến hội nghị cấp bách, thuộc hạ lại có người gật gù buồn ngủ, khiến cho Ngụy An tức giận nghiến răng.
“Nhìn cái vẻ gật gù buồn ngủ của các ngươi bây giờ xem, kẻ địch sắp đánh đến trước mắt rồi, lại trong cái tình trạng này, lấy cái gì để so với quân địch!”
Nghe thấy Ngụy An trách móc, có thuộc hạ uất ức nói: “Tướng quân, cũng không biết là chuyện gì, khoảng thời gian này không ít huynh đệ chúng ta có chút buồn ngủ, lúc luyện tập cũng mệt mỏi vô cùng.”
Đương nhiên Ngụy An biết bọn họ không nói dối.
Dù sao thì đến cả bản thân hắn ta cũng cảm thấy có chút khác thường, chỉ là thân là phó soái, hắn ta bắt buộc phải chấn hưng sĩ khí.
Trong thời điểm mấu chốt, hắn ta cũng không thể có tinh thần và thể lực để phân tâm việc này.
“Được rồi, trước tiên xốc lại tinh thần cho ta! Ba mươi nghìn quân sĩ trong tay Thần Vương, quân số chúng ta tương đương với hắn ta, lại nghỉ ngơi mấy ngày hôm này rồi, nếu như thua trận thì nào còn mặt mũi đối diện với Liên soái!”
Mọi người đành phải mang thân thể mệt mỏi đi chuẩn bị nghênh chiến.
Triệu Khương Lan không yên tâm, nàng cũng phải đi theo xem xem.
Quân bếp núc vẫn giữ nàng lại: “Ngươi