“Thư từ có thể làm giả, phó tướng bọn họ có thể hoàn toàn yên tâm sao? Ngươi chưa có người yêu thương, có lẽ sẽ không thể hiểu được loại đau khổ này.
Nhưng bản vương đã có thê tử, nên thực sự có thể cảm nhận được nỗi đau khôn nguôi này.
Bọn họ nhất định sẽ yên tâm khi được tận mắt nhìn thấy, như vậy, Liên Tư Thành đành phải bí mật cho những người này khởi hành đến Giang Nam, để gặp mặt các phó tướng.
Nếu không, ai nấy đều sẽ không yên lòng.”
Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng ung dung: “Trước khi không có cách nào để xác định người nhà của mình có bị triều đình bắt hay không, bọn họ không những không quan tâm đánh trận, mà còn không dám tùy tiện ra tay.
Nếu không, là đang đùa giỡn với tính mạng của gia đình bọn họ.
Chỉ cần chúng ta theo dõi động tĩnh của kinh thành, lệnh cho người chú ý xem trong thời gian này có nữ tử và trẻ con rời kinh hay không, chúng ta có thể một lần tóm gọn.”
Với hướng đi này, Mộ Dung Bắc Uyên rất nhanh đã cho mật giám loan tin gần thành Vô Tuyết.
Quả nhiên, không ít phó tướng khi nghe thấy tin đồn, đã không ngừng hoài nghi.
Ai không có người nhà trong kinh thành thì không sao, nhưng đa số bọn họ đều có vợ có con,vốn dĩ là binh sĩ phản loạn đã cảm thấy vô cùng xấu hổ với vợ con của mình rồi.
Nay khi mới nghe tin họ bị triều đình bắt, đâu có thể ngồi yên được.
Liên Tư Thành sau khi nghe xong, ngay lập tức quát mắng.
“Điều này là không thể! Nơi ẩn náu của bọn họ vô cùng bí mật, triều đình tuyệt đối không thể biết được.
Những tin tức này rõ ràng là có người cố ý tung ra, muốn gây hỗn loạn trong quân của ta.
Nếu như các người bị lừa, mới thực sự là rơi vào cái bẫy của đối phương.”
Mặc dù có một số phó tướng đồng ý với Liên Tư Thành, nhưng hầu hết bọn họ đều lo lắng.
“Liên Soái, tin tức này sẽ không tự nhiên mà có.
Vợ con bọn ta quả thật đang ẩn náu ở Kinh Giao, vốn dĩ vì núi cao sông dài, nhiều người cơ thể gầy yếu không tiện cho việc lặn lội đường xa nên mới không