Hoa quý phi gấp đến độ giậm chân: “Ngài có xuống hay không! Dây dưa nữa ngài mới mất mạng thật đấy! Làm theo lời thần thiếp nói, trước hết ngài nằm xuống đất, hai tay đưa xuống cầm chặt chuôi kiếm, sau đó thần thiếp sẽ di chuyển thân thể ngài ra bên ngoài, như vậy cả người hoàng thượng sẽ lơ lửng giữa không trung.
Thích khách nhất định đánh chết cũng sẽ không ngờ tới hoàng thượng lại ẩn nấp ở vách núi cao chót vót này, ngài có thể an toàn.”
“Trẫm an toàn con khỉ ấy! Cao như thế, nếu trẫm không nắm được thì chết chắc!”
Hoa quý phi hung dữ trợn mắt nhìn hắn ta: “Vậy ngài nắm chặt cho thần thiếp, giữ cho chắc vào! Nếu không mạng nhỏ của ngài sẽ mất ở đây! Mộ Dung Phục, ngài nhanh lên đừng lề mề nữa, chẳng lẽ ngài muốn chết thật hay sao?”
Trên đời này e là cũng chỉ có Hoa quý phi mới dám nói chuyện với Chiêu Vũ đế như thế.
Chiêu Vũ đế không còn cách nào, trong lòng cũng biết rõ không còn đường lui.
Nếu đám thích khách này dám mưu sát thì nhất định đã chuẩn bị tinh thần ngọc nát ngói vỡ rồi.
Chắc chắn hắn ta có nói gì đi nữa đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho.
Hắn ta cắn răng, hai tay nắm chặt chuôi kiếm.
Chiêu Vũ đế nheo mắt lại, muốn liếc xuống dưới.
Nhưng hắn ta mới vừa thoáng thấy đường nét khái quát đã lập