Đương nhiên không thể nói không có tình cảm, chỉ là tha cho bà ta, thì làm sao ăn nói với người trong thiên hạ.
Mộ Dung Bắc Quý thấy Chiêu Vũ đế do dự, càng đâm sâu mũi dao vào cổ Trữ quốc công, làm cho Trữ quốc công chửi ầm lên.
Chiêu Vũ đế bỗng nhớ ra điều gì, ngăn động tác của hắn lại: “Khoan đã.”
Hắn ta nói với Trữ quốc công: “Rốt cuộc Liên Tư Thành đang trốn ở đâu, nếu ngươi nói ra có lẽ còn được toàn thây.”
Trữ quốc công lạnh lùng hừ một tiếng: “Nó ở đâu sao ta biết được?”
“Trữ quốc công, trước đây trẫm vô cùng kính trọng ngươi, là ngươi tự làm tự chịu.
Thật ra kẻ ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, không chỉ có Liên Tư Thành và Mộ Dung Bắc Quý, mà còn có ngươi nữa!”
Chiêu Vũ đế tiến lên một bước, lấy đoản kiếm trong tay Mộ Dung Bắc Quý, tự tay đâm vào ngực Trữ quốc công.
“Đáng tiếc, ngươi đã định sẵn không có cơ hội rồi.”
Trữ quốc công trừng to đôi mắt, ông ta cúi đầu nhìn vào chỗ đang bị đâm thủng của mình.
Trong phút chốc, cuối cùng ông ta cũng hiểu được cảm giác lúc hấp hối của con người.
Dường như mười mấy năm qua đều là một giấc mơ hư ảo, nhưng cuối cùng ông ta cũng đi đến bến bờ của những năm tháng tươi đẹp.
Lan quý phi đau đớn bụm miệng lại, không dám nhìn thêm một chút.
Mộ Dung Bắc Quý thì đứng đằng sau, cánh tay còn đang bị ngón tay của Trữ quốc công bấu mạnh.
Nhưng rất nhanh hắn cảm thấy sức đang nắm chặt tay mình đã dần dần mất đi.
Cả người Trữ quốc công trượt xuống, không còn ý thức nữa.
Mặt Chiêu Vũ đế không chút biểu cảm quay đầu nói: ” Mộ Dung Bắc Quý, Lan quý phi nghe chỉ.”
Lan quý phi đã quỳ sẵn từ đầu, Mộ