Nếu đã trở thành thứ dân, cũng không thể tiếp tục ở lại nữa.
Bọn họ muốn từ biệt Chiêu Vũ đế lần cuối, đáng tiếc Chiêu Vũ đế không chịu gặp mặt.
Trái lại Viên hoàng hậu đến trước cửa cung, sai người sắp xếp một chiếc xe ngựa tiễn họ rời đi.
Nhà họ Liên kể từ ngày Liên Tư Thành tạo phản đã bị tịch thu hết tài sản, vương phủ Mộ Dung Bắc Quý từng ở lúc còn làm vương gia bọn họ cũng không có quyền được ở tiếp.
Liên Vãn Tình cố sức gật gật đầu.
Nhưng nói thì dễ, muốn làm lại từ đầu thì lại khó khăn vô cùng.
Bởi vì muốn mua nhà, hai người đã đến chợ mua bán trao đổi nghe ngóng.
Nào biết họ vừa mới hỏi thăm người ta mua nhà ở đâu, đã bị người bên cạnh nhìn chằm chằm.
Hai người này ăn mặc lộng lẫy, vừa nhìn đã biết là miếng mồi ngon.
Nếu có thể lừa được bọn họ…
“Vị phu nhân và thiếu gia này, các người muốn mua chỗ ở trống, chi bằng hỏi ta này.
Tại hạ có một căn nhà lớn đã bỏ trống nhiều tháng, ba cửa vào ba cửa ra, vô cùng rộng rãi! Vừa nhìn hai người đã biết yêu cầu khác người bình thường.
Nếu nhìn thấy nhà của tại hạ, chắc chắn sẽ rất thích.”
Mộ Dung Bắc Quý hơi động lòng, Liên Vãn Tình lại kéo kéo hắn nói nhỏ: “Quý nhi, căn nhà ba cửa vào ba cửa ra hai mẹ con chúng ta ở có trống trải quá không?
“Nhưng sau khi chúng ta chuyển nhà vẫn phải tìm người hầu hạ, sau này không phải chỉ mình chúng ta ở.
Ba cửa vào ba cửa ra, đã nhỏ hơn căn nhà trước kia của chúng ta rất nhiều rồi.”
Liên Vãn Tình hơi do dự,