“Rất tiếc, bệnh của lệnh công tử quả thật khó chữa, năng lực chúng ta có hạn, không thể chữa được.”
“Nhi tử ta giờ mắt không nhìn thấy, có cách nào để mắt nhìn lại được không? Còn bệnh trầm cảm để sau này chữa cũng được.
Cầu xin ông, khám bệnh cho nhi tử ta đi mà.”
Nhưng liên tục ghé qua vài y quán, các đại phu đều lắc đầu khi nghe tình hình cụ thể.
“Bệnh này không chữa được, chữa không khỏi lại tổn hại thanh danh y quán chúng ta, phu nhân vẫn nên đi tìm danh y khác đi thôi.”
Liên Vãn Tình lo lắng tới sứt đầu mẻ trán, bỗng nhớ ra điều gì, bà ta cam chịu mà nhìn về phía hoàng cung.
Đại phu giỏi nhất chốn kinh thành đều tụ hội ở thái y viện.
Trước đây có thái y chữa trị cho Mộ Dung Bắc Quý, kể cả khi hắn không nhìn thấy, họ cũng có cách khiến hắn dần hồi phục.
Bà ta bất giác siết chặt ngón tay, quyết định đi về phía hoàng cung.
Thị vệ giữ cửa thấy bà ta đều kinh ngạc.
“Quý… sao phu nhân lại tới đây?”
Liên Vãn Tình nhìn vào phía trong: “Mong ngài thị vệ vào bẩm báo một câu, nói là, Mộ Dung Bắc Quý bệnh trở nặng, mắt không nhìn được, các đại phu trong thành đều đã bó tay, ta muốn xin hoàng thượng khai ân, để thái y tới khám cho Mộ Dung Bắc Quý.”
Các thị vệ khó xử nhìn nhau: “Nhưng mà, khi phu nhân rời khỏi đây, hoàng thượng đã hạ lệnh không để người đến gần hoàng thành.
Nếu chúng ta đi vào bẩm báo, khó tránh khỏi bị hoàng thượng trách phạt, mong phu nhân đừng làm khó chúng ta.”
Liên Vãn Tình khổ sở nhắm hai mắt, móc ra một túi ngân lượng, dâng lên