Hắn đành phải bổ sung: “Trước khi bái đường, nhi thần phải chắc chắn Triệu Minh được tự do.
Nếu không thì nhi thần xin tình nguyện mang tiếng xấu, cũng sẽ không bái đường với Quận chúa Minh Châu.”
Chiêu Vũ đế cười lạnh: “Vào ngày đó, trẫm không tin con có thể từ trong tiệc cưới lại có thể đào hôn được!”
Trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên vẻ tự giễu: “Phụ hoàng nói không sai, đến ngày thành thân, ngay dưới mắt tất cả mọi người, nhi thần hoàn toàn không còn đường lui, nhất định không từ hôn.
Nhi thần, nói được thì làm được…”
Có thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên, Chiêu Vũ đế đã yên tâm.
Hắn ta không khỏi cảm thấy Triệu Minh này có địa vị không thấp trong lòng của Mộ Dung Bắc Uyên, nếu không thì Mộ Dung Bắc Uyên không phải là một người có thể dễ dàng nhận sai về mình.
“Điện hạ, lẽ nào ngài thật sự muốn thành hôn với quận chúa Minh Châu sao? Chờ đến khi vương phi quay về, chắc hẳn là sẽ rất đau lòng.”
“Nhưng nếu không làm như vậy, vương phi sẽ rất khó giữ được tính mạng.
điện hạ cũng không thể không làm thế để cứu vương phi, đây cũng là không còn cách nào nữa rồi.”
Trong Thần vương phủ, mấy người Chu Khiết và Đông Diêu còn có cả Mai Hương đang túm tụm lại với nhau.
Ngươi một lời ta một lời, cả đám đều mặt ủ mày chau.
Mộ Dung Bắc Uyên buông mí mắt, không nói một lời.
Qua một lát, bên ngoài có người báo cáo: “Điện hạ, Sơn vương điện hạ đến rồi!”
Mộ Dung Bắc Hải được người dẫn vào, nhìn thấy mọi người đều tụ tập ở đây là biết bọn họ đang buồn rầu về chuyện của Triệu Khương Lan.
Trên thực tế thì ngay cả hắn cũng lo lắng cho sự an toàn của Triệu Khương Lan.
Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, Mộ Dung Bắc Uyên mới hơi có chút